Rừng cao
[…]
người theo mây núi bỏ quên đời
chân bước nghìn năm vẫn lạc loài
đâu biết tình ta là khói ám
một đời vây bủa mãi không thôi
[…]
[…]
người theo mây núi bỏ quên đời
chân bước nghìn năm vẫn lạc loài
đâu biết tình ta là khói ám
một đời vây bủa mãi không thôi
[…]
Đêm qua mưa lũ ta về
Đứng im như tượng bên hè nhà xưa
Một hồn rũ rượi trong mưa
Nhớ ơi ngọc trắng ngày chưa cát lầm
Cỏ cây vườn cũ lạnh căm
Quỳ hôn còn thấy xa xăm dáng người.
[…]
Ta để lòng run theo cơn mưa
Ta để hồn rung chút âm thừa
Ơi người năm cũ trong lòng cốc
Mưa có nhạt nhòe đôi mắt xưa
Ta rủ mưa vào thăm lòng ta
Khóc tình một thuở hết bao la
Sáng nay ta giết ngàn chim mộng
Cho khỏi sầu người đã cách xa.
Em ngồi trong bóng thiên thu
Nắng vui còn ấm lời ru suối ngàn
Có ta cõi đó điêu tàn
Đá khô đất sụp quy hàng bên em.
Một sớm người đi theo mây bay
Ta say nằm lạnh suốt đêm dài
Tỉnh ra thấy cụm hoa đầu ngõ
Ta vẫn còn hay nụ tàn phai?
Nửa đêm tỉnh dậy thấy sao rơi
Ta nghĩ người đang ở cuối trời
Ơi những đám mây còn lãng tử
Xin để hồn chùng trong đêm khơi
Ôi má người từ nay thôi hồng
Gió cũng trầm hương tóc thôi hong
Mai sau thoảng nhớ mây vườn cũ
Ta yêu người bằng mối tình không.