Mẹ và quê nhà
Mẹ ẩn trong khăn bay về núi
Con buồn đứng ngóng tiếng gà trưa
Chợt thấy mái nhà xanh ngọn khói
Lá tre già rụng góc sân xưa
[…]
Từ Kế Tường tên thật là Võ Tấn Tước, sinh ngày 2 tháng 3 năm 1946, quê quán tại xã Phú Vang, huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Ông sống ở Sài Gòn từ trước năm 1975. Từ 1969 ông đã bắt đầu viết văn, làm báo. Tính đến 1975, ông đã xuất bản nhiều sách gồm: thơ, tập truyện ngắn, tiểu thuyết, trong đó có các sách viết cho thiếu niên và nhi đồng.
Tháng 5 năm 1975, Từ Kế Tường gia nhập Hội Văn nghệ Giải phóng Sài Gòn – Gia Định. Từ 1979 đến 1986 ông làm việc trong ngành Văn hóa thông tin; từ 1986 đến 2003 làm Thư ký tòa soạn báo Công an TP Hồ Chí Minh. Hiện nay, ông làm việc tại tuần báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh.
Từ Kế Tường là Hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Ông còn có bút danh khác là Phan Tường Niệm.
Tác phẩm đã xuất bản:
Tiểu thuyết:
Thơ:
Cùng nhiều tác phẩm viết cho thiếu nhi.
Mẹ ẩn trong khăn bay về núi
Con buồn đứng ngóng tiếng gà trưa
Chợt thấy mái nhà xanh ngọn khói
Lá tre già rụng góc sân xưa
[…]
[…]
Xóa tôi con dốc xa mù
Dã quỳ vàng cả mùa thu xưa rồi
Em nào phải của riêng tôi
Nên trăm năm vẫn là ngôi quán sầu
[…]
[…]
Em làm nát cánh mưa ngâu
Những mùa thu úa nhịp cầu đã trơn
Tay tôi gầy nhánh cúc buồn
Con sông đã cũ nước còn chảy xuôi
Giờ em áo mỏng quê người
Bỏ rơi sợi tóc môi cười lạnh căm
Đêm dài ở phía xa xăm
Mắt khuya khép mộng trăm năm đã tàn
[…]
[…]
Tóc xanh xuống quá vai gầy
Buông lời ước hẹn cho mây lưng trời
Tình buồn như chiếc lá rơi
Thả qua kỷ niệm, nửa đời tôi mang
Mỗi lần chim én bay ngang
Báo tin cho tháng năm tàn về theo
Nơi xa xăm đã trở chiều
Bàn tay giá rét đìu hiu vẫy người
[…]
[…]
Hơn mười năm dòng thác vẫn bạc phơ
Chồi thông biếc cắm vào lòng đất cũ.
Ta chia tay đủ bao mùa bão tố
Lòng hanh hao vạt nắng xuống bên hồ.
Tháng mười hai đâu hẹn để em chờ
Ngôi nhà trắng đứng bên triền dốc mỏi
Mimosa nở hay lời ai nói
Cả một trời im vắng dưới sương bay.
Ai xui mùa đông biếc trở về đây
Cốc cà phê lạnh mùi hương xa biệt
Nhớ vạt tóc ngàn trùng – ôi tưởng tiếc
Vọng đáy hồ lồng lộng áo vàng xưa.
[…]
Lửa cũng bừng lên đốt bóng cây
Nghe trong xương lá hết một ngày
Bóng anh đổ xuống từng vuông nắng
Rụng kín sân chiều hoa nắng bay
Nhiều lúc hồn anh như tiếng chim
Xôn xao chân nhỏ bước qua thềm
Nhà anh trổ cửa ra mùa hạ
Mở hết đường đi những lối mềm
[…]
[…]
Có nhớ không em một hạt bụi đường
Vướng đâu đó trên cuộc tình sương khói
Chiều tàn phai hoa vẫn dậy mùi hương
Ngày tháng lụn vẫn còn trưa tháng Bảy
Đời cứ xuôi theo một dòng nước chảy
Xin nhắc em một thuở đứng bên cầu
Tình trăm năm bờ bãi hoá nương dâu
Vẫn lắng xuống chất bụi vàng óng ả.
[…]
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai
[…]
[…]
Chim hót trong vườn cũ
Nhớ một người xa xăm
Hoa trái mùa xanh nụ
Đường cỏ dấu chân thầm
Bên sông gà gáy vọng
Điểm vào hơi gió trưa
Ai phất tay áo rộng
Kịp xua lá sang mùa
[…]