Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tiếng địch sông Ô

    Tác giả:

    […]

    – “Nếu chàng mong còn trở lại đất Hoài Âm.
    Nếu chí xưa, chí nghiêng trời lệch đất,
    Trong trái tim anh hùng chưa tan nát,
    Thì, chàng ơi!
    Đường mênh mông chàng vỗ ngựa ra đi thôi.
    Bằng vì quyến, vì thương thân hèn mọn,
    Mà đễn nỗi chàng đành buông chí lớn,
    Tiện thiếp đây xin khuất bóng trước mặt chàng,
    Cho chàng đi, đi ngang dọc bước ngang tàng,
    Cho phỉ sức cường long nơi hồ hải.”
    Dứt lời, nàng hăng hái,
    Tới bên chàng, cao tuốt lưỡi gươm xanh.
    Rồi tự ải.

    Vẫn âm thầm trong cõi tối mênh mông,
    Địch Trương Lương như ngậm ngùi kể lể,
    Nghẹn lời thương chiếc vong hồn quạnh quẽ,
    Liều theo mây bạt gởi kiếp lênh đênh!
    Như đã dày, đã dạn nỗi điêu linh
    Hạng Vũ như không còn biết đau đớn,
    Mặt gang thép, nỗi u buồn chẳng gợn,
    Chàng nghiêng mình lặng đứng trông người yêu.
    Nhưng… hồn bâng khuâng trong cảnh mộng tiêu điều,
    Chàng còn cố hình dung đôi mắt sáng,
    Đôi mắt sâu xa, và ảo huyền, và xán lạn,
    Mà ngàn thu đành tối mãi tự đêm nay.
    Nên, tuy nhường… không cảm động mảy may,
    Như thản nhiên, như lạnh lùng, như vô giác,
    Mà, ngập ngừng trong khóe mắt,
    Lần đầu tiên, lệ chiến sĩ long lanh.
    Lần đầu tiên, người chiến sĩ đa tình
    Để lệ bạc thầm lăn trên gò má.
    Trong khi tiếng địch thổi, âm thầm và buồn bã,
    Trên Ô giang như khóc lóc nỗi phân ly,
    Càng ngày càng réo rắt, càng lâm ly,
    Càng âm u, càng mơ màng, càng thảm thiết.

    […]

  • FF3

    […]

    Để em giúp anh thắp một nén tâm thành
    Dưới đức Phật thiêng kính
    Trong bóng tối thâm u và mùi hương huệ trắng
    Anh đã cầu xin những gì?
    Anh đã cầu xin cho ai?
    Mà mồ hôi trên trán Phật lấm tấm?

    Nắm chặt tay em, nắm lấy tay em
    Hãy dắt em tới dưới tán bồ đề kia
    Hãy để em nhìn vào tận sâu bí mật
    Dù chỉ bằng im lặng

    […]

  • Nghe Trịnh trong quán cà phê

    Tác giả:

    […]

    Thôi đừng nhắc mãi buồn thương
    Nghe lời Trịnh cái chết bớt sợ
    Thôi đừng căm ghét nhau
    Nghe lời Trịnh giận hờn nguôi quên

    Cây khế xanh vườn
    Chiếc lá cô đơn
    Rụng mùa vàng lạnh

    Đời Trịnh mỏng mảnh
    Nhạc Trịnh lá rơi
    Cây đông tận cùng giản ước
    Ngong ngóng mùa xanh giữa đời

  • Trường Sa hành

    Tác giả:

    […]

    Bốn trăm hải lý nhớ không tới
    Ta khóc cười như tự bạo hành
    Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
    Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.

    Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
    Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi?
    Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
    Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.

    […]