Trở gió
[…]
3
Cái va chạm lặng thinh
nứt dọc đời vết khổ
Thời hội chứng thần kinh
mọi thứ đều dễ vỡ
4
Buổi bập bềnh bọt bể
nương vào nhau mà trôi
Ngắn ngun ngủn ngày người
gió chi mà gió thế…
[…]
3
Cái va chạm lặng thinh
nứt dọc đời vết khổ
Thời hội chứng thần kinh
mọi thứ đều dễ vỡ
4
Buổi bập bềnh bọt bể
nương vào nhau mà trôi
Ngắn ngun ngủn ngày người
gió chi mà gió thế…
[…]
Kỷ niệm vò lại nát nhàu
Hương tóc em không còn làm đêm anh thao thức
Tình yêu không còn bùng cháy lên trong lồng ngực
Thì thôi,
Mình chia tay
Niềm vui không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng không ai dám nhận
Thôi ta đành để lẫn
Giữa đời cho gió cuốn đi.
khuất ở một góc phố
cánh mai lặng nở sau rào
không ong bướm
chỉ mưa nắng lao xao
khuất ở một góc nhìn
chiếc khăn san mở hé
tiếng thở dài rất khẽ
người đâu biết
lầm lũi quay lưng
khuất ở một góc nhớ
em trách em dối lòng
hoài mong chi bước chân
đã biết chắc
không bao giờ đến nữa
[…]
Anh theo các phố đó đây
Thêm yêu Hà Nội vắng đầy cả em.
[…]
Để lại cho em cả ánh trăng suông
Cả hoa cỏ rừng Tliarotin yêu mến
Cả bài hát sóng Caspi xa biền biệt
Cả dòng Koisa hướng tới biển vội tìm về
Cả những cao nguyên nơi vời vợi sơn khê
Ghềnh nép bên ghềnh… vết tích của bão mưa, giông gió
Thân thiết như nét quầng mất ngủ
Vết lệ khô trên má những mẹ già
[…]
Nếu có bao giờ anh muốn sống cùng em
Hẳn ngày đêm em sẽ cười sẽ hát
Sẽ dí dỏm đùa vui, anh sẽ thấy sống với em là vui nhất
Nào tay em đây, anh hãy cầm đi!
[…]
[…]
Anh muốn được gọi em là vợ,
Không phải để rồi loan báo khắp nơi,
Không phải bởi tự lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời.
[…]
Vì em luôn đối với anh thẳng thắn,
Không hứa yêu, không hẹn một điều,
Giây phút cuối buổi chia tay của lính
Em mới lần đầu nói dối rằng, yêu!
[…]
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Như con sông trở về với biển
Như qua mùa đông mùa xuân lại đến
Như sau cơn mưa là lúc mặt trời lên.
[…]
[…]
Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!
[…]
Trong giấc ngủ của con
Không có bà Tiên, cô Tấm
Chỉ có u u những hồi còi báo động
Và chiếc chạc xoan muốn được hoá nỏ thần
Chỉ là giấc mơ thôi nhưng bà, mẹ vẫn tin
Cái khao khát thơ ngây cũng giúp người lớn sống
Đất nước trường tồn từ chắt chiu hy vọng
Trong mỗi căn hầm
Có tiếng dế tuổi thơ con!