Từ phía ngày nắng tắt
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
[…]
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
[…]
[…]
Chẳng thà em tự yêu lấy em
Rồi chỉ vô tình mà anh ở đó
Ai cũng đi đến hạnh phúc bằng rất nhiều buồn khổ
Sao tóc em dài như dày vò
Em cắt ngắn tóc mình sau mỗi cuộc chia xa
Tưởng sẽ ngắn đi những nỗi buồn đang cũ
Cái thời mình được lựa chọn đã qua
Sao còn hư hao đi bởi vẫn biết mong chờ
Mỗi ngày lại thấy tóc như vô tình mà dài
Mỗi ngày lại thấy mình đang vội vàng bám vào từng cơ hội để được yêu…
Không có chỗ để đi
cũng chẳng biết làm gì
mặc nắng
chủ nhật rực rỡ ngoài kia
[…]
Tháng sáu sinh nhật những vòng tay
mỗi vòng tay ôm một vòng thất bại
Đành rằng đau thì mặc cho đau
vẫn sợ phải hoài nghi cả những gì còn lại
[…]
Cũng có thể
hình dung về nỗi buồn sẽ làm mình buồn hơn cả hình dung
và một dòng sông
bao lâu rồi dịu dàng chở sóng
tự trôi qua phù sa
[…]
[…]
Em chuyển về nơi gần, thật gần
Anh heo may thì em cũng sẽ vàng lá đổ
Để chiều nay giữa ngã ba Hồ Xuân Hương ngập gió
Em rưng rức Thuyền Quang
Đã ngỡ khoảng cách xa sẽ thấy mình thật gần
Mà Cổ Ngư bỗng như vời vợi
Con gái Hà Thành bóng đổ mắt môi.
[…]
Mùa thu lặng lẽ về
Đừng gọi tên em,
người đã quay lưng rồi.
người đã quên hai bàn tay da diết
Đừng để em ngậm ngùi tên anh.
nghe trái tim,
gõ.
Lại bắt đầu mùa thu
Không lẽ gió cũng thở dài như thế
Hoa cúc nở vào say mê cũ
Những chấm lặng rực rỡ dở dang
[…]
[…]
Em chẳng khác, em chỉ là phụ nữ
Gọi tên anh cho yên ổn bản thân mình.
[…]
Nhưng em sợ nỗi buồn không ngủ suốt đêm thâu
Sáng mai ra còn nguyên cả một ngày vô nghĩa
Anh đâu đây không một lời mà cũ
Vật vã người
Em bám vào như lá vàng
như chút mùa thu bám vào cành trơ trụi
Biết rồi mình sẽ rơi…