Em yêu dấu
[…]
mỗi ngày
tia nắng đầu tiên nhỏ một giọt lệ
anh lại viết một tờ thư.
[…]
mỗi ngày
tia nắng đầu tiên nhỏ một giọt lệ
anh lại viết một tờ thư.
[…]
Sao phải chịu mùa đông lạnh nhất ở đây?
Mặc nhiều áo tới nỗi xa lạ với da thịt của chính mình
Phải về nhà thuê chỉ thấy đèn chưa bật
Phải viết nhật ký mỗi ngày chỉ cùng một thắc mắc
Chữ cong queo vì đeo găng?
Nhớ Sài Gòn quá, tựa lưng vào tường mà khóc
Âm thầm thôi, trong đêm chỉ đôi mắt mèo động đậy
Nhớ lúc phong phanh áo mỏng rất gần tim
Nhớ những con hẻm nhỏ ít tiếng nói nhớ những con người lầm lũi…
[…]
[,..]
Có những ngày nằm đau
Nắng nhân gian cũng lạnh
Lòng chỉ muốn sống sao
Không để ai vướng bận
Có lúc và… có lúc…
Muốn làm chim thiên di
Ra đi không ân hận
Nhẹ căn phần… Bay đi.
[…]
Để yêu anh
em phải nhốt em trong rọ
như nhốt con cá đừng cho bơi tung tăng
như nhốt con chim đừng cho bay vun vút
nhốt tiếng khóc nhốt tiếng cười
nhốt bình minh nhốt đêm tối
nhốt tự do
Để tha thứ anh
em phải đi chùa đi nhà thờ
xin cho lòng mình từ bi
xin cho tim mình khô đi
[…]
Hàng cây thì cúi xuống
Lũ đèn đường đứng lên
Trời bày cho mây cuốn
Bóng tối dồn hơi đêm
Một mình thì cô đơn
Thư phai cùng dỗi hờn
Lần tay tìm cảm giác
Thời gian trôi lâu hơn
[…]
[…]
Chiều tan sở, thẳng về nhà
Vì chẳng biết đi đâu…
Đời còn chỗ nào vui?
Chân bước không qua ngưỡng ngần ngại
Những bữa cơm một mình ăn quấy quá
Thiếp lặng tiềm sinh
Tập lịch lâu ngày không gỡ tới
Thờ ơ giữ đủ cả âu sầu
[…]
Năm nao tôi qua làng Duệ,
Cùng em bàn chuyện mai sau.
Nghe em nói về xứ Huế,
Mơ màng biết hẹn tìm đâu?
Em kể: Sông Hương man mác
Thuyền trôi, dòng nước nao nao.
Gió thoảng qua lầu Thương Bạc
Nắng vàng đường xuống Nam Giao.
[…]
[…]
chúng ta cùng bước vào đời sống
ở nơi này ta được gọi là bà
còn nơi kia ta là cô (cũng có gì khác biệt? )
chúng ta cùng nhếch môi khinh mạn
như đã cùng để rơi một giọt nước mắt âm thầm
cùng đớn đau lặng lẽ
cùng đợi chết từng giờ
và trong thăm thẳm tình – dù tăm tối ê chề hay rực ngời
kiêu bạc
cũng có ai khác đâu
ngoài chúng ta gậm nhấm cùng nhau
(ôi với dấu răng mòn
ta tha tình buồn bã)
[…]
[…]
Bất tri tam bách… ngàn năm nữa
Tiếng thở than còn nguyên thở than!
Một bước chân người qua trước cửa,
Rồi xa, xa mãi chẳng dư vang.
[…]
Khi tỉnh dậy
Chẳng một ai ôm mình
Ðêm dài tiếng kèn thê thiết
Thổi trên môi ung độc người nhạc sĩ đen
Tội lỗi nhét đầy con mắt ngây ngô
Kể lể toàn truyện tình vô vọng
Với một mình cấu lấy tóc mình
Khóc đi Nguyễn