Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Phạm Thị Ngọc Liên

Phạm Thị Ngọc Liên

Nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên sinh năm 1952 tại Hà Nội, là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Bà từng theo học các đại học các trường đại học Vạn Hạnh, Văn khoa, Tổng hợp TP HCM. Khi còn trẻ Phạm Thị Ngọc Liên từng tham gia đóng phim, sau này bà chỉ đóng góp cho điện ảnh với các kịch bản chuyển thể.

Năm 17 tuổi bà đã bắt đầu sự nghiệp làm báo. Bà từng đảm nhiệm các vai trò phóng viên báo Tin sáng, biên tập viên tạp chí Văn, báo Công an TP HCM, báo Tiếp thị & gia đình và cộng tác với nhiều báo trên cả nước. Hiện nay bà đang sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Những vầng trăng chỉ mọc một mình (thơ, NXB Trẻ, 1989)
  • Biển đã mất (thơ, NXB Hội Nhà Văn, 1990)
  • Em muốn giang tay giữa trời mà hét (thơ, NXB Hội Nhà Văn, 1992)
  • Có một nửa mặt trăng trong mặt trời (truyện ngắn, NXB Trẻ, 2000)
  • Thức đến sáng và mơ (thơ, NXB Văn nghệ TP HCM, 2004)
  • Giải thưởng:

  • Giải A thơ báo Văn nghệ TP HCM năm 1987
  • Giải thưởng thơ hay 2 năm (1989-1990) tạp chí Văn nghệ quân đội
  • Tặng thưởng truyện ngắn hay tạp chí Văn nghệ quân đội năm 1989
  • Giải thưởng truyện ngắn báo Văn nghệ năm 1999-2000
  • Tặng thưởng của Hội nhà văn tập thơ Thức đến sáng và mơ.

    • Tự trách


      […]

      Tôi treo tôi bằng sợi chỉ niềm tin
      vết hằn trên da đau thắt
      buổi tối nhìn vào gương thấy mắt mình sưng lên
      một giấc ngủ cắn bật máu môi
      thấy mình tội quá

      Sáng thức dậy mặt trời vẫn lên
      tôi đeo kính đen đi ra đường
      buồn như mình vừa chết
      buồn như đưa đám tôi…

    • Điều khác


      […]

      Để yêu anh
      em phải nhốt em trong rọ
      như nhốt con cá đừng cho bơi tung tăng
      như nhốt con chim đừng cho bay vun vút
      nhốt tiếng khóc nhốt tiếng cười
      nhốt bình minh nhốt đêm tối
      nhốt tự do

      Để tha thứ anh
      em phải đi chùa đi nhà thờ
      xin cho lòng mình từ bi
      xin cho tim mình khô đi

      […]

    • Bài luân vũ mùa đông


      Em mặc áo hở vai
      Sài Gòn mùa đông như thế
      Nắng ngấu nghiến hôn lên cánh tay em duỗi trên ghi đông xe đạp
      Gió trưa thì lười
      Em đi dưới những tàn cây bồng bềnh như mây chợt thèm một cơn mưa nhỏ
      Chiều đang còn rong chơi

      Phố vui thật vui
      Sài Gòn mùa đông như thế
      Con gái như đàn bướm chập chờn khắp ngả
      Con trai nhấn từng hồi kèn xe tán dương
      Em như con bướm lạc lõng giữa Sài Gòn mùa đông
      Không có anh mỉm cười bên cạnh
      Phố bỗng dưng buồn

      […]

    • Ngày qua


      […]

      Chúng ta càng ngày càng nhiều ảo vọng
      về kỷ niệm đẹp về điều lãng quên
      giọt nắng trên tay vẫn còn ấm nóng
      vội vã cầu xin thấy mặt trời lên

      Chúng ta càng ngày càng nhiều hoang mang
      những điều đúng sai những điều lờ lững
      tình yêu thánh thiện – dối gian – phàm trần
      mỗi một giọt máu mỗi hồi chuông rung

      […]

    • BORDEAUX


      […]

      Em giấu tình yêu của em dưới chiếc mặt nạ muốn kêu lên anh ơi anh ơi
      muốn rên lên tim ơi tim ơi
      biết ngày nào ngưng đập

      Rượu nói
      buồn cười nhỉ chuyện đời
      ai mà thích đàn bà uống rượu

      […]