Ta về với mẹ ta thôi
[…]
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
[…]
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại sinh năm 1956 tại quê hương Hà Tĩnh, từng tham gia quân đội trong chiến tranh chống Mỹ. Ông tốt nghiệp khoa Văn Đại học Tổng hợp Hà Nội, là tiến sĩ văn học, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nguyễn Sĩ Đại có thơ đăng báo từ năm 1975. Ngoài làm thơ ông còn viết phê bình và nghiên cứu văn học. Hiện ông đang phụ trách báo Nhân dân chủ nhật.
Các tác phẩm:
[…]
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
[…]
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Anh không thể nào còn tốt được như xưa
Anh biết thế và đau lòng bởi thế
Hết dịu ngọt thôi thì em cứ rẽ
Hoa tình yêu không thể nở đất cằn.
[…]
Có một ngày ta chợt gặp trời xanh
Hoa phượng cháy những điều không chịu nổi
Đây phố nhớ hàng cây dài đứng đợi
Em đi qua mùa hạ ấy sao đành
[…]
Thôi chào nhé, một cánh buồm đỏ thắm
Một dòng sông mực tím chảy bên trời
Hoa niên ấy, tay cầm bông hoa trắng
Có một ngày hoa trắng hoá mây trôi!
[…]
Anh có em, anh quen có em rồi
Giờ quạnh vắng, ngôi nhà vô nghĩa quá
Chẳng còn biết vì ai mà nhóm lửa
Anh một mình thức ngủ cũng cô đơn
Đêm nay trời lại mọc một vầng trăng
Phố vẫn phố người đi như nước chảy
Anh chẳng biết rẽ lối nào cho phải
Thôi đành về…
Trang sách lại buồn hơn.
[…]
Nơi em về có một chiếc tàu cau
Rơi lặng lẽ xuống vườn sương cỏ ướt
Tuổi thơ anh sớm mai nào bắt được
Tiếng xạc xào cao vút của trời xanh.
Nơi em về, xuân tím nụ vườn chanh
Hoa xoan tím, hoa lục bình cũng tím
Cành tre nhỏ có ngày chim khách đến
Tận bây giờ chờ đợi vẫn rung rung…
[…]
[…]
Tuổi trẻ con đi dọc những cánh rừng
Sau giặc giã, chỉ mong về với mẹ
Lại mê hoặc những cánh buồm cuối bể
Sau chân trời, chân trời khác càng xa…
Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhòa
Không biết đời người gang tay và công danh mây nổi
Mải miết những lối đời vời vợi
Con tìm hoài không thấy một bình yên
Hoa vườn nhà qua chạp nở vào giêng
Con chuồn ớt xập xè đỗ cành tre nguệch ngoạc
Này bụi duối trốn tìm, này góc sân té nước
Tuổi thơ nào chờ Tết, áo hoa bay…
Con về đây và mẹ vẫn còn đây
Mà quê cũ đã thành xa ngái quá
Con đáng tội – con lạy quỳ xin mẹ
Tha cho con hoang nốt một đời này.
[…]
Ta trả cho em mùa hạ của nồng say
Triền sông ngát, Trương Chi chiều đứng hát
Ngàn sao cháy làm sao mà chịu được
Ước ao đành khóc lỗi với mưa ngâu !
Ta trả cho em sợi tóc bạc trên đầu
Chờ đợi mãi, bao nhiêu là nước chảy
Còn tất cả khi em vừa kịp tới
Tan hết vào mười sáu tuổi, vầng trăng…