Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Nguyệt Lãng


  • Rau đắng đất


    […]

    Chị ngồi kế bên
    Nhìn em ăn cơm mà khóc
    Lại bấm lóng tay, lại chùi nước mắt.
    Cũng tô canh rau đắng đất
    Cũng tộ cá rô kho
    Lòng chị như cục than vùi dưới lớp tro
    Gió đòi khêu ngọn lửa.

    Chị lại ngồi ngạch cửa
    Biểu em xích lại gần hơn
    Chị ngập ngừng đưa ngón tay run
    Lượm sợi tóc sâu ở trên vai áo.
    Bây giờ chị gọi em bằng cậu
    (Lẽ ra tiếng ấy,
    phải kêu từ lúc chị theo chồng!)
    Ôi! Con đò đã xa biệt bến sông
    Chị cũng thấy mình ngượng nghịu!

    Sợi tóc sao bạc phếu?
    Đâu phải tóc sâu,
    Mà vì bao lâu mưa dãi nắng dầu
    Qua bao tháng ngày luân lạc
    Hai chị em mái đầu đều bạc
    Hai chị em cũng già như nhau!

    […]

    Ai buộc đời mình vì một cọng rau
    Ai khôn lớn qua cầu đi hút bóng
    Nhìn quãng đồng xa một làn khói trắng
    Cũng bâng khuâng nhớ lắm quê mình
    Bỗng nghe thèm rau đắng nấu canh!

    […]