Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Thạch Quỳ

Thạch Quỳ

Thạch Quỳ tên thật là Vương Đình Huấn, sinh năm 1941 tại thôn Đông Bích, tổng Thuần Trung, huyện Lương Sơn, tỉnh Nghệ An, nay là thôn Đông Bích, xã Trung Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An. Bút danh Thạch Quỳ của ông có nghĩa là đá ở núi Quỳ – ngọn núi quê hương ông. Cha Thạch Quỳ là người thông thạo Hán học, mẹ ông tuy không biết chữ nhưng lại thông thuộc nhiều ca dao, tục ngữ, truyện Kiều.

Năm 1960, Thạch Quỳ học ngành Sư phạm Toán tại trường Đại học Vinh, cùng năm này, ông có bài thơ đầu tiên được đăng trên Văn nghệ quân đội có tựa Mà thương cũng nhiều. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông có một thời gian làm giáo viên Toán cấp 3 tại Nghệ An sau đó công tác tại Hội Văn học Nghệ thuật Nghệ An.

Thạch Quỳ là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện ông sống ở thành phố Vinh, Nghệ An.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Sao và đất (1967)
  • Tảng đá nhành cây (1973)
  • Điệu hát nguồn sống và đất (1978)
  • Nguồn gốc cơn mưa (1978)
  • Cuối cùng vẫn một mình em (1986)
  • Đêm Giáng sinh (1990)
  • Bức tường (2009)

    • Những cuốn sách


      […]

      Điều tôi biết, người xưa đã biết
      Cuộc phù du ớn lạnh ở da mình
      Em trong sạch và anh tinh khiết
      Muốn vào đời
      Không có giấy khai sinh

      Em ở lại. Hồn em trong cuốn sách
      Trong nấm mồ lưu trú mảnh hồn anh
      Thôi, đừng đọc! Sách kia đừng đọc nữa!
      Sách ướp lạnh xếp hàng trong tủ thủy tinh…

    • Qua đền Công ghi chuyện cũ


      […]

      Lưỡi gươm ròng ròng máu tươi
      nước mắt ướt đầm yên ngựa
      chỉ có đất với người và cỏ
      hiểu đường đi của giọt máu người…

      Trọng Thuỷ tìm chi trên lối máu rơi?

      Ở đền Công con nghê đá không cười
      màu ngói đỏ như màu của máu
      con trai ngọc ôm khối hồng đau đáu
      nghìn năm rồi nước mắt rửa không tan

      […]

    • Tự khúc mùa xuân


      […]

      Thân thể tôi như chiếc cột ăng ten
      Vừa phát sóng vừa tự mình rỉ rét

      Điều tôi nói chừng chúa trời chưa biết
      Phật chưa tin và trời cứ làm thinh
      Tôi nhỏ nhoi tồn tại chính mình
      Nhân danh một chính mình tồn tại

      Sân chùa cứ rụng đầy hoa đại
      Thánh giá cao chót vót tận vòm mây
      Tôi vẫn đi lầm lụi giữa xuân này
      Mưa bụi thấm lông tơ đầy mặt áo

      […]

    • Với con


      […]

      Con ơi con, nếu thầy giáo dạy con
      Có ánh sáng bảy màu trong ánh sáng
      Thì con hỡi hãy khêu cho rạng
      Ngọn bấc đèn con hãy vặn lên to.

      Con ơi con, trái đất thì tròn
      Mặt trăng sáng cũng tròn như đĩa mật
      Tất cả đấy đều là sự thật
      Nhưng cái bánh đa tròn, điều đó thật hơn!

      […]