Gọi
[…]
Tóc người còn xanh như xưa không?
Hơi thở còn tươi môi còn hồng?
Quê hương khô héo từng con mắt
Bấm bụng trăm năm đợi mỏi lòng.
Nhà thơ – dịch giả Thiếu Khanh tên thật là Nguyễn Huỳnh Điệp, sinh năm 1942 tại làng Bình Thạnh, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận. Ông từng là lính trong quân đội Việt Nam Cộng hòa, tham gia huấn luyện chiến thuật tại Dục Mỹ, Ninh Hòa.
Trước năm 1975 Thiếu Khanh và vợ ông, bà Nguyễn Thị Kim Anh đều là nhà giáo. Sau biến cố tháng Tư 1975, ông bà còn tiếp tục dạy học một năm nữa. Năm 1976, ông bà bỏ dạy học để lên rừng núi Phương Lâm, tỉnh Đồng Nai, làm rẫy, canh tác một vườn cây ăn trái. Một thời gian sau năm 1990, Thiếu Khanh trở lại thị xã Bảo Lộc, thuê trường mở lớp dạy tiếng Anh cho người lớn. Đến năm 2000, gia đình ông chuyển về Sài Gòn, nơi Thiếu Khanh bắt đầu công việc dịch thuật và trở thành một dịch giả chuyên nghiệp.
Hiện nay nhà thơ sống cùng gia đình tại Sài Gòn.
Tác phẩm đã xuất bản:
[…]
Tóc người còn xanh như xưa không?
Hơi thở còn tươi môi còn hồng?
Quê hương khô héo từng con mắt
Bấm bụng trăm năm đợi mỏi lòng.
[…]
Đức Huệ – Củ Chi đến Đức Hòa
Quê hương nàng hóa quê hương ta
Năm năm vác súng giang hồ vặt
Chỉ nhớ tình nhân chẳng nhớ nhà.
Ta tự miền Trung vào Hậu Nghĩa
Đồng chua ngâm nứt gót chân chai
Tóc em chao gió thơm rừng mía
Reo giữa hồn ta tiếng hát dài.
Giả dụ có một quê hương
Giả dụ có một thiên đường
Thì trên thiên đường có mặt thượng đế
Và trên quê hương có mặt tình thương.
Giả dụ đời có mùa xuân
Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần
Còn rất mới nguyên lòng chưa trang điểm
Một lần nhìn nhau cũng đủ quen thân.
Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời
Khô đọng im lìm chỉ một mình thôi
Và em sẽ không bao giờ có mặt
Thì anh vẫn là đất sét hà hơi.
[…]
[…]
Mỗi buổi sáng vương trên nền gối trắng
Nhánh mơ xưa trong những khúc tình ca
Như dấu hỏi hồn nhiên nằm lẳng lặng
Anh mềm lòng: hạnh phúc ở đâu xa!
[…]
[…]
Màu nâu này
Anh vẽ khuôn mặt em ám khói
Khói lựu đạn cay
Khói thuốc súng ca-nông
Khói phủ đời em
ngày tháng tối đen
Vùng sa nước mắt
Gót chân trần trên lối sống gai chông.
[…]
[…]
Đặt tên cho con
là Đường là Mật
Mai sau lớn lên
Con mang tiếng hát ngọt ngào
Thay nỗi đắng cay chua xót
Con người áp bức lẫn nhau.
Đặt tên cho con
là Ruộng là Vườn
Mai sau lớn lên
Con làm người Việt Nam da vàng
Biết quê hương mình tan nát
Đạn bom ghim sâu thương tích
trên thi thể nước non
Biết biển sông ngầu đỏ
Núi cao lở lói
Nương rẫy khô cằn.
Đặt tên cho con
là Việt là Nam
Mai sau lớn lên
Con không làm người Âu người Mỹ
Nhìn đồng bào con đói no lây lất
Bằng đôi mắt ngoại nhân hờ hững
lạnh lùng
[…]
[…]
Anh cúi xuống
Xoa đầu đứa bé bụng ỏng da chàm
Chân tay lem luốc
(Và anh nín thở cả mũi cả mồm)
Tôi sẽ chụp hình anh
Đang chăm sóc vỗ về âu yếm trẻ con.
Anh mang bao tay
Cầm hộp sữa tấm khăn
Trao cho người đàn bà bệnh hoạn ôm con
(đứa bé tong teo như thân mèo đói)
Tôi sẽ chụp hình anh
Đang chia cơm sẻ áo với kẻ cơ bần
[…]
[…]
Buổi sáng ở trại tạm cư
Nghe nói đánh nhau hai mươi năm nữa
Bom đạn và tiền
do đồng minh hai bên viện trợ
Phần chúng ta chỉ góp máu xương
[…]
[…]
Con én cuối cùng đã về thành phố
(Rừng không còn gì để nở màu xanh)
Anh lên núi cao
mặt trời lửa đỏ
Nghe mùa xuân trong máy thu thanh.
Anh bôi mặt làm con gà đấu đá
Giữa mùa thiêng rừng trút lá khô bay
Anh cầm lưỡi lê
anh mang mặt nạ
Lòng hết nghe đau
mắt hết nghe cay
[…]