Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Trần Dạ Từ

Trần Dạ Từ

Trần Dạ Từ sinh năm 1940, tên thật là Lê Hạ Vĩnh, sinh ra tại Hải Dương, miền Bắc Việt Nam. Ông là chồng của nhà văn – nhà thơ Nhã Ca (Trần Thị Thu Vân).

Ông di cư vào Nam năm 1954 khi đất nước bắt đầu chia cắt, định cư tại Sài Gòn, nơi ông bắt đầu làm thơ và viết báo, trở thành một thi sĩ được yêu thích trong giới văn nghệ miền Nam. Đầu thập niên 1960 ông cộng tác với Nguyên Sa làm tờ Gió Mới.

Năm 1963 ông từng bị chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam vì bất đồng chính kiến.

Sau ngày 30/4/1975 vợ chồng Trần Dạ Từ bị chính quyền cộng sản bắt giữ vì bị xem là “biệt kích văn hóa”. Ông bị giam cầm từ năm 1976 đến 1988. Thời gian này ông cho ra đời hàng loạt bài thơ, nổi tiếng nhất là Hòn đá làm ra lửa dài hơn 4000 câu.

Năm 1989, dưới sự bảo trợ đặc biệt của chính phủ Thụy Ðiển, gia đình ông được sang Thụy Điển sinh sống, đến năm 1992 sang quận Cam, miền Nam bang California, Hoa Kỳ. Tại đây cùng với Nhã Ca, ông xuất bản tờ Việt Báo.

Tác phẩm:

  • Thuở làm thơ yêu em (Sài Gòn, 1960)
  • Tỏ tình trong đêm (Sài Gòn, 1965)
  • Nụ cười trăm năm (Viết tại Mỹ, chưa xuất bản)

    • Hòn đá làm ra lửa (Trích)


      […]

      Và tôi mỉm cười

      Thư thái hình ảnh em bước tới

      Đó là một buổi sáng tháng giêng rực rỡ
      Không thứ cờ quạt nào vấy nhơ nổi bầu trời
      Không thứ chủ nghĩa nào bôi bẩn được trí nhớ
      Đồi núi và em mặc chung áo nắng vàng
      Suối nước và em đi chung từng bước chân
      Giản dị thôi. Như ngày nào. Em tới
      Tới và nói chung với cây cối một lời

      “À. Anh ấy nằm đây
      Phải vậy chớ
      Anh ấy vẫn giữ nó
      Hòn đá làm ra lửa.”

    • Lục bát tháng sáu


      Ngày mưa lũ giọng sông hồ
      Lòng nghiêng mái dột màn thưa mặt người

      Cây buồn nặng lá chia phôi
      Hồn đưa tiễn cũng vừa thôi nghẹn ngào

      Ngồi coi đời sắp thương đau
      Anh nghe tóc nhỏ mang sầu tương lai.

    • Ngự trị


      […]

      Thuở ta về mấy con đường lá chết
      Mùa đông làm xơ xác những xương khô
      Người hoang mang sầu lẩn dấu sương mù
      Hơi thở nóng gọi dồn lên triền mắt
      Tim đập mạnh như vỡ niềm khao khát
      Ta níu hồn cho tình nhẹ nhàng trôi
      Tay ước mong không dám níu vai người
      Mây chờ đợi vẫn nguyên vầng trán ấy
      Ngực thê thiết còn ngàn đời thơ dại
      Chút xuân đầu chưa đủ ấm lần vai

      […]

    • Khi em mười sáu


      Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài
      Với nửa mùa thu trong mắt ai
      Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ
      Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người
      Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ
      Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ
      Em mười sáu tuổi trăng mười sáu
      Áo lụa phơi buồn sân gió xưa

      […]

      Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ
      Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ
      Sẽ thương cho những con đường cũ
      Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò
      Nhưng hẳn là em không nhớ đâu
      Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu
      Hoa còn thơm tuổi đời trên má
      Mùi áo còn say muôn kiếp sau

      […]

    • Tặng vật tỏ tình


      […]

      Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
      Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ
      Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm
      Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang
      Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ

      Tặng cho em ròng rã hai mươi năm
      Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
      Bảy ngàn đêm tiếng đại bác ru em
      Em đã ngủ chưa hay em còn thức

      Trên chiếc võng đung đưa giữa hai đầu tan nát
      Râu tóc trắng phơ trùm kín tuổi mười lăm
      Con sông máu tanh dìm chết trăng rằm
      Những mặt trời không bao giờ biết mọc

      Ta còn đó em ơi biết bao tặng vật
      Còng sắt đeo tay, bao cát gối đầu
      Hầm chông nhọn gãi lưng, xe vòi rồng rửa mặt
      Biết chọn cái nào để gửi cho nhau

      […]

    • Bài ru


      Mi sầu thôi khép đi em
      Hồn anh rộng đã trăm miền không gian
      Ngày vơi, cửa trống, thu tàn
      Lá thưa cành nặng cây dàn quạnh hiu

      Lối đi vừa chớm tiêu điều
      Mùa nghiêng bóng nhỏ ngày xiêu cột dài
      Phố chiều gió vọng bàn tay
      Ru anh về với đôi ngày lãng quên.

    • Nụ hôn đầu


      Lần đầu ta ghé môi hôn
      Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
      Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
      Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông

      Trên môi ta vạn đóa hồng
      Hôn em trời đất một lòng chứa chan
      Tiếng cười đâu đó ròn tan
      Nụ hôn ngày đó miên man một đời

      Hôm nay chợt nhớ thương người
      Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
      Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
      Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.

    • Dạ khúc một hai ba


      […]

      Một vòng hoa đặt xuống đời anh
      Rồi cỏ mọc lên không nói gì
      Không nói gì, không, không còn thiết nói gì
      Cả bài thơ, cả tuổi thơ này nữa

      Người ca sĩ già ôm chiếc máy phóng thanh
      (vòng hoa trôi tới vòng hoa trùm lấy
      và vòng hoa đặt xuống)
      Ôi tiếng nào ru anh vào giấc ngủ em
      Bài ca ấy hay vòng hoa phúng viếng.

      […]