Sáng nay anh gặp lại mình
[…]
sáng nay gặp người cũng giống như anh
ngồi vào chỗ anh vẫn ngồi mỗi sáng.
Nhà thơ Trần Đình Thọ sinh ngày 30 tháng 1 năm 1975 tại Kiên Giang. Anh tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh khoá 1993 – 1997, là cựu thành viên bút nhóm Vòm Me Xanh với bút danh Me Hạ, thường đăng thơ trên báo Mực Tím.
Tác phẩm đã xuất bản:
Giải thưởng: Giải nhất thơ Bút Mới lần 3 của báo Tuổi Trẻ năm 1998.
[…]
sáng nay gặp người cũng giống như anh
ngồi vào chỗ anh vẫn ngồi mỗi sáng.
[…]
ngọn cỏ gió đùa
ngọn cỏ trâu ăn
ngọn cỏ bầy chim tha về làm tổ
rồi có lúc đời anh cũng không được như cỏ
thì vin vào đâu anh buồn?
[…]
Đếm mùi khói thơm bay về từ phía khu vườn
Tuổi thơ tôi đang nướng củ mì bằng lá rụng
Như đứa trẻ bị thời gian ăn vụng
Tôi dỗi hờn mái tóc hoa râm
[…]
[…]
Xuôi tay nhắm mắt một mình
Cùng đinh thì vẫn cùng đinh là cùng
Thế gian muôn sự của chung
Công bằng là lúc ta không còn gì
Cũng là cát bụi thiên di
Kẻ ăn không hết người đi vật vờ
Bàn tay mà nắm ước mơ
Xòe ra năm ngón dại khờ cả năm.
[…]
Bến không chồng
Những chàng trai đi lính chẳng về
Chỉ còn người già và bọn trẻ
Đàn bà chưa bao giờ nhiều thế
Người rất người nên cũng lắm đam mê
Bao giờ gạo nổi canh khê
Thì ta mới bỏ lời thề năm xưa
Bến không chồng
Lúa làng đông ôm đòng mùa lạnh
Trai làng đông đốt lửa đêm tàn
Bao giờ hạt thóc lọt sàng
Ta ra đình làng trải chiếu tìm vui
Lời thề năm cũ xa xôi
Vẫn còn tức tưởi tiếng đời mỏng manh
[…]
Về đi thôi
Con chim hót lúc nào buổi sáng
Gà mái nghiêng tai lắng tiếng côn trùng
Nắng liếm dần nơi mẹ ngồi nhặt thóc
Tóc người bạc trắng bao dung
[…]
[…]
Con về thăm tuổi trầu già
Lời ru khoét lõm kèo nhà mẹ ơi
Chắc người đếm tiếng mưa rơi
Chắc người trăn trở nhịp đời võng ru
Lá vàng nghiêng xuống mùa thu
Sao không vọng phía sương mù lá ơi?
[…]
Sáng ra biết thức là còn
Sống trong trời đất như hòn đá lăn
Có người nhịn chẳng dám ăn
Sợ đồng tiền có dấu răng của đời
Lòn tay vô túi loài người
Lương tri ai đó cũng với ít nhiều
Người đàn bà ngồi trên bục gỗ
Ngạo nghễ cười với khách qua đường
Váy thổ cẩm xoè che kín phố
Lạc giữa đời vẫn ngỡ quê hương
Hát, hát nào bài ca rừng núi
Ngủ ngoan nào con chim nộc thua
Lang thang lang thang về phía gió
Váy áo xoè ra quét cổng chùa
Người đàn bà đi về phía núi
Nhà cao tầng che khuất tầm nhìn
Ông mặt trời trông nghiêng trông ngửa
Vẫn một màu man mác đồi sim
[…]
[…]
Tôi về đây gõ vào mảnh hồn làng
Tiếng chuông mẻ quá chừng lạc lõng
May còn có đôi người già bật khóc
Nhớ một thời quan họ rủ nhau đi.