Những người đàn bà
Những người đàn bà đi trong bình minh
chiếc làn xách tay
mấy quả trứng, mớ rau
và một ít bóng đêm sót lại.
Con phố dài
cánh cửa sổ nhà này mở ra
cánh cửa sổ nhà kia khép lại.
[…]
Trương Đăng Dung sinh ngày 8 tháng 5 năm 1955 tại xã Diễn Trường, huyện Diễn Châu, Nghệ An. Năm 1978, ông tốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Budapest, Hungary, bảo vệ luận án Tiến sĩ sau đó 6 năm (1984). Từ năm 1978 đến nay ông là thành viên của Viện Văn học, hiện ông đang là Phó Viện trưởng Viện Văn học và là hội viên Hội nhà văn Việt Nam.
Thời gian học tập ở Hungary ông được tiếp xúc với tư duy lý thuyết phương Tây một cách bài bản, đồng thời được trải nghiệm các khuynh hướng sáng tác hiện đại, hậu hiện đại. Tư duy lý thuyết giúp ông hiểu hơn bản chất của văn học. Theo Trương Đăng Dung, ông chịu ảnh hưởng nhiều từ Martin Heidegger, Franz Kafka.
Ông là tác giả của nhiều công trình khoa học dày dặn và những tác phẩm dịch thuật có ý nghĩa. Với thơ ca, hơn 50 tuổi Trương Đăng Dung mới xuất bản Những kỷ niệm tưởng tượng, một tập thơ vẻn vẹn có 25 bài, tập hợp những sáng tác chọn lọc trong suốt chặng đường dài mấy chục năm ông đã sống, nhận thức và trải nghiệm thế giới.
Tác phẩm:
Lý luận:
Dịch:
Thơ:
Những người đàn bà đi trong bình minh
chiếc làn xách tay
mấy quả trứng, mớ rau
và một ít bóng đêm sót lại.
Con phố dài
cánh cửa sổ nhà này mở ra
cánh cửa sổ nhà kia khép lại.
[…]
Con thấy bố về đêm qua
Ngoài đồng xa
Hiu hắt trăng treo
Nhiều cái bóng vật vờ cùng đom đóm.
Bố bảo dưới đất còn bom
Xương người chết
Lẫn với mìn chưa nổ.
Con gọi bố
Chỉ nghe tiếng gió
[…]
Tôi không thể quên một ngày tháng Năm năm 1054
tôi với anh đã nhìn thấy mặt trời
ngày ta sinh là ngày đầu tiên ta nằm bệnh viện
các bác sĩ hân hoan khi có trẻ ra đời
họ lấy nhau của mẹ ta làm đồ nhắm rượu
các nữ y tá nhìn ta
kinh nguyệt chảy màu máu còn tươi rói
không có bông, họ lấy tà áo choàng lau vội.
Đêm đầu tiên ta nghe những tiếng động đầu tiên
những chú chuột ăn cắp tã vá của ta làm áo choàng vào bệnh viện
chúng sờ lên mặt ta tìm môi ta liếm liếm
rồi chúng ra đi, ta hồi hộp nằm chờ.
[…]