Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Xuân Diệu


  • Đây mùa thu tới


    Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
    Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
    Đây mùa thu tới! Mùa thu tới
    với áo mơ phai dệt lá vàng

    Hơn một loài hoa đã rụng cành
    Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh
    Những luồng run rẩy rung rinh lá
    Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh

    Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
    Non xa khởi sự nhạt sương mờ
    Đã nghe rét mướt luồn trong gió
    Đã vắng người sang những chuyến đò

    Mây vẩn từng không, chim bay đi
    Khí trời u uất hận chia ly
    Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
    Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.

  • Xa cách


    Có một bận em ngồi xa anh quá
    Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
    Em xích gần hơn một chút anh hờn,
    Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

    Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
    Đến kề anh, và mơn trớn: “Em đây”
    Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
    Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

    […]

    Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
    Em là em; anh vẫn cứ là anh.
    Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
    Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

    […]

  • Dại khờ


    Người ta khổ vì thương không phải cách,
    Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
    Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
    Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

    […]

  • Lời kỹ nữ


    […]

    Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
    Trời đầy trăng, lạnh lẽo suốt xương da.
    Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
    Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

    Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
    Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.
    Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
    Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

    Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
    Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
    Du khách đi. Du khách đã đi rồi.

  • Vì sao


    […]

    Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
    Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
    Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
    Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

    Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
    Dầm chân trong nước, đứng say sưa;
    Để tôi là kẻ qua sa mạc
    Tạm lánh hè gay – thế cũng vừa

    Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
    Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
    Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá,
    Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.