Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Trưng Nữ Vương

    Tác giả:

    […]

    Lạc tướng quên đâu lời huyết hận
    Non Hồng quét sạch bụi trần ai.
    Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận,
    Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời…

    Ải Bắc quân thù kinh vó ngựa
    Giáp vàng, khăn trở lạnh đầu voi,
    Chàng ơi! Điện ngọc bơ vơ quá!
    Trăng chếch. Ngôi trời bóng lẻ soi.

  • Tuệ Tĩnh

    […]

    Đêm khuya
    Đọc Nam dược thần hiệu của ông
    Bộ sách cứu đời, cứu người
    Thấy dáng ông phảng phất trong chữ
    Nghe văng vẳng đâu đây câu nói ấy
    Lòng tự nhiên lạnh buốt
    Nước mắt tôi nhoè ướt
    Tôi bồi hồi thở than một mình
    Chỉ có vầng trăng nghiêng bên cửa sổ
    Dửng dưng…
    Chỉ có vầng trăng nghiêng bên cửa sổ
    Dửng dưng…

    […]

  • Sông Hồng

    Tác giả:

    […]

    ôi Sông Hồng, mẹ của ta ơi
    người chứa chất trong lòng
    bao điều bí mật
    bao kho vàng cổ tích
    bao tiếng rên nhọc nhằn
    bao xoáy nước réo sôi trong ngực rộng của người
    bao doi cát ngầm trong lòng người phiêu bạt
    người quằn quại dưới mưa dầm nắng gắt
    cho ban mai chim nhạn báo tin xuân
    cho đơn sơ hạt gạo trắng ngần
    cả nhành dâu bé xanh
    người cũng cho nhựa ấm

    […]

  • Sông Hồng – hồi ức của một nghĩa binh già

    Tác giả:

    […]

    tôi lang thang khắp đồng bãi sông Hồng
    ngày vùi gươm dưới cát
    đêm trăng lạnh sương lạnh
    tôi mài trên đá tảng lưỡi gươm xanh
    đợi dịp vào thành
    lấy lại nhà lại nước
    nhìn đoàn tàu giặc
    như rắn đen đi hút máu dân mình
    ngực tôi ngàn vết thương
    mặt tôi ngàn vết nhục
    tôi là người lính già tóc bạc
    tôi là tám mươi năm uất ức
    tôi là con của sông Hồng sôi sục
    đêm đêm trên cát
    mài gươm.

  • Sông Hồng – năm mẹ sinh em

    Tác giả:

    […]

    mẹ sinh em
    ngực gầy thở dốc
    áo rách đẫm máu
    phản lạnh nhà xiêu không hớp cháo
    những bàn tay đói
    đỡ em ra đời
    ngoài kia những người sống sót
    những người bị cướp đoạt bị chà đạp tần cùng những người bị đuổi bắt
    đứng lên giành hạt gạo để sống
    giành đất nâu và khí trời
    ngoài kia sông Hồng rên xiết gào kêu
    quằn quại ánh sao xanh biếc
    gió thổi bãi hoang xao xác
    mẹ cắn môi sùi bọt đau rên
    tiếng khóc em trong tiếng trống thình thình
    vú mẹ cằn khô không giọt sữa

    em sinh ra từ cơn đói xé lòng
    suốt đời em mang
    nỗi đói và nỗi khát
    ánh lửa đầu tiên em thấy
    là ánh đuốc những người nổi dậy
    em sinh ra khi ngày hửng đêm tàn
    lúc con chim đạp gẫy cửa lồng
    nếu suốt đời em khát vọng trời xanh
    nếu suốt đời em đòi hỏi trời xanh
    sao anh lại ngạc nhiên và trách móc?

    […]

  • Sông Hồng – lời từ giã của trung đoàn Thủ Đô

    Tác giả:

    […]

    sáu mươi ngày quyết liệt
    từng thềm gạch từng tấc đất
    tiếng xung phong tiếng thét rung trời
    địch từ Đồn Thuỷ kéo lên
    từ Cửa Bắc xông ra
    pháo đào Láng quân ta bắn xuống
    Cầu Gỗ Hàng Đường Cửa Nam Hàng Bột
    Ô Cầu Dền, nhà thương Vọng, Hàng dầu Sen
    giặc máy bay xe tăng
    ta súng trường chai cháy
    giặc chiếm nhà ngoài, ta xông ra chiếm lại
    giặc lên gác hai ta gỡ mái nhào vào
    Định ở Bắc Bộ phủ
    Thực ở Giảng Võ
    và bao người đã ngã không tên
    bác hàng rong chợ Đồng Xuân
    vung đòn gánh đuổi thù quanh phản thịt
    anh bán vé chết trong toa xe điện
    bác đưa thư già tóc bạc
    trên thềm nhà bưu điện hy sinh
    túi thư chưa kịp gửi khoác bên mình
    tiểu đội nữ cứu thương
    ngã xuống miệng còn ca hát
    những cô gái Ngọc Hà Lãng Bạc
    những mẹ già Lai Xá Thụy Khuê…

    […]

  • Tiếng địch sông Ô

    Tác giả:

    […]

    – “Nếu chàng mong còn trở lại đất Hoài Âm.
    Nếu chí xưa, chí nghiêng trời lệch đất,
    Trong trái tim anh hùng chưa tan nát,
    Thì, chàng ơi!
    Đường mênh mông chàng vỗ ngựa ra đi thôi.
    Bằng vì quyến, vì thương thân hèn mọn,
    Mà đễn nỗi chàng đành buông chí lớn,
    Tiện thiếp đây xin khuất bóng trước mặt chàng,
    Cho chàng đi, đi ngang dọc bước ngang tàng,
    Cho phỉ sức cường long nơi hồ hải.”
    Dứt lời, nàng hăng hái,
    Tới bên chàng, cao tuốt lưỡi gươm xanh.
    Rồi tự ải.

    Vẫn âm thầm trong cõi tối mênh mông,
    Địch Trương Lương như ngậm ngùi kể lể,
    Nghẹn lời thương chiếc vong hồn quạnh quẽ,
    Liều theo mây bạt gởi kiếp lênh đênh!
    Như đã dày, đã dạn nỗi điêu linh
    Hạng Vũ như không còn biết đau đớn,
    Mặt gang thép, nỗi u buồn chẳng gợn,
    Chàng nghiêng mình lặng đứng trông người yêu.
    Nhưng… hồn bâng khuâng trong cảnh mộng tiêu điều,
    Chàng còn cố hình dung đôi mắt sáng,
    Đôi mắt sâu xa, và ảo huyền, và xán lạn,
    Mà ngàn thu đành tối mãi tự đêm nay.
    Nên, tuy nhường… không cảm động mảy may,
    Như thản nhiên, như lạnh lùng, như vô giác,
    Mà, ngập ngừng trong khóe mắt,
    Lần đầu tiên, lệ chiến sĩ long lanh.
    Lần đầu tiên, người chiến sĩ đa tình
    Để lệ bạc thầm lăn trên gò má.
    Trong khi tiếng địch thổi, âm thầm và buồn bã,
    Trên Ô giang như khóc lóc nỗi phân ly,
    Càng ngày càng réo rắt, càng lâm ly,
    Càng âm u, càng mơ màng, càng thảm thiết.

    […]

  • Định mệnh

    Tác giả:

    […]

    Lịch sử dạy ta rằng đảo, sóng Biển Đông
    Là máu thịt của giang sơn tổ quốc
    Là một nửa của hồn thiêng Đất – Nước
    Chẳng thể đem cho, đem bán vật vờ!

    Ta hiểu cuộc đời không phải giấc mơ
    Nên trang sách phải tựa mình bên giá súng
    Định mệnh bắt đầu bằng linh danh Phù Đổng
    Tuổi thơ giữ nước quên mình

    Định mệnh cảnh báo rằng
    Nhẹ dạ Mỵ Châu ơi
    Một phút buông trôi
    Ngàn năm không xóa nổi
    “Tình” Ải Bắc
    Là khôn lường gian dối
    Lông ngỗng bay
    Trắng bợt chữ “NGỜ”?

    […]