Một bài thơ
[…]
Tại sao em lại yêu anh
Gã con trai viển vông và thất bại
người ta bảo: có lẽ hắn cũng có chút tài
mà lầm lẫn mà buồn mà trơ trọi
[…]
[…]
Tại sao em lại yêu anh
Gã con trai viển vông và thất bại
người ta bảo: có lẽ hắn cũng có chút tài
mà lầm lẫn mà buồn mà trơ trọi
[…]
[…]
Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lý
Mà khổ sở mà chết người
Nhưng em ơi đâu đã là tuyệt vọng
Nếu mọi người tốt đều lặng im
Giữ riêng bàn tay sạch
Ai là người dọn đi bùn rác
Ai là người gieo hạt
Cho ban mai tươi lành?
Người con giai nói với em
Hắn không phải là tấm hình trong sách
Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất
Không giấu che sự thật của lòng mình
Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
Là con thuyền
Luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ
Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó
Em đi được với hắn không?
[…]
Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
Em gửi anh bài thơ người khác
Trái tim em đã cạn nguồn
Ngày mai em không làm thơ nữa
Em những tưởng
Tình yêu làm tượng đá rùng mình thức tỉnh
Trong hạnh phúc làm Người…
Hết bàng hoàng rồi
đá trở về bệ cũ
Nét buồn ngưng lại trên môi
Điều có thể
đã trở nên
không thể..!
Nắng lịm trên mắt đá vô tình
Chỉ còn lại hoàng hôn
Và trái tim đau –
không biết mình đau nữa…
[…]
Giờ khắp nơi những tấm gương trong
Đã vỡ vụn sau dập vùi bom đạn
Người con giai yêu em
Đã chết ngoài mặt trận
Thành phố nghèo mùa đông
Ai cũng bàn về chiến tranh chấm dứt
Điều cần nói cùng em chưa nói được
Lòng anh buồn như một đóa ca dao
Những tượng thần trên vách đổ lao đao
Đêm khuya lắm, chắc rằng em đã ngủ.
[…]
Ai cắm sẵn trong bình mấy nhành lan tím. Nhờ hoa dạy anh cách mở đầu câu chuyện. Mắt em màu cà phê nâu đen, trong ly anh đôi mắt ấy nhìn lên, sâu lắng… Rạng rỡ môi em – nụ cười cuối ngày của nắng, gió dường như dừng lại chỗ em ngồi. Chút hương nào gợi nhớ xa xôi…
[…]
[…]
Nhớ sen đi tìm đầm
Gặp toàn bong bóng nước
Quay về hoa vẫn cúc
Anh cầm như trăm năm.
Kẻ ghét cứ phải gần
Người yêu đành xa cách
Mây dẫu thương mặt đất
Không thể nào không bay.
[…]
Chùa xưa sư vẫn đây
Khói nhang buồn thăm thẳm
Phật thấu hết mọi điều
Hỏi em, đành im lặng.
Bồ đề mùa lá rụng
Bay mờ trong hư vô.
[…]
nợ đời, trả chút văn chương
nợ tình, ừ, trả con đường em đi…
sông không trách nước không về
qua sao trách bậu lỗi nghì trúc mai
chỉ xin sợi vắn sợi dài
tóc mai nhắn gió thương hoài ngàn năm…
[…]
Chiếc cầu là nơi hò hẹn của đôi ta
Đêm trăng sáng trên cầu anh thổi sáo
Đêm trăng sáng chân cầu em giặt áo
Nhịp cầu nối những bờ vui
[…]
[…]
Xòe tay anh bấm hàng giờ
Một, chạp, giêng, hai, ba, bốn
Cả năm có mười hai tháng
Tháng nào anh cũng vắng em
Anh không bán được ưu phiền
Nên đành với tình dan díu
Bỗng nghe sấm rền tháng sáu
Dòng sông vẫy gọi nhau về
Tương tư như dải sương mờ
Giăng ngang nẻo dâu tháng chạp
Chiều qua anh nghe em hát:
Người ơi, người ở đừng về.