Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Những cái giật mình

    Tác giả:

    Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người
    Tôi giật mình, sững lại:
    Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy
    Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
    Em rõ ràng không có ở đây
    Ai đó giống, mà lại không thể giống
    Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
    được thấy em nhiều ở chốn không em.
    Tôi cất đi những cái giật mình
    Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
    để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
    tôi sẽ tặng em những cái giật mình

    Bình luận

    1. Ngothuyhanhuyen says:

      Tôi đã thuộc bài thơ này từ lâu lắm rồi , từ khi nào tôi cũng không còn nhớ nữa , chỉ biết rằng yêu lắm , thương lắm … lời thơ da diết như tâm trạng mà tôi đã trãi qua , hiện giờ là một MC và bài thơ tôi hay đọc cho mọi người nghe là bài thơ ấy . Xin cám ơn nhà thơ Phạm Đình Ân .

    2. binhanvl says:

      Tôi thất sự đồng cảm với bài thơ ” những cái giật mình”. Tôi vốn học nghành kỹ thuật. Là con gái tôi lạc loài giữa một toàn con trai, vậy mà cuối cùng tôi vẫn có thể tốt nghiệp loai giỏi mặc dù học tại chức. Có lẽ do học lớp toàn con trai nên những tính xấu của tụi bạn tôi đã biết vì thế suôt 4 năm học đại học tôi không hề cảm thấy rung động trước một lời tán tỉnh nào. Rồi tôi thử việc ở trường trung cấp nghề, tôi gặp anh. Tôi gặp anh chỉ vỏn vẹn không đầy một tuần. Anh là người hướng dẫn khi tôi thử việc thôi. Tôi chỉ gặp anh khi lấy tài liệu và duyệt giáo án. Cái cảm nhận dầu tiên về thầy hướng dẫn là phong thái đỉnh đạt, có cái gì đó lên nhè nhẹ vào tâm hồn tinh khôi của tôi khi gặo thầy. Sau khi kêt thúc đợt thử việc tôi được báo là đạt nhưng phải chờ nhận việc hơi lâu. Ngay khi đó ông anh tôi cho thông báo vào làm ở trường cao đẳng nghề khác. Mẹ bảo tôi nên bắt đầu đi làm có gì thì trở về khi trường trung cấp gọi. Và tôi vâng lời. Bốn tháng làm việc tôi không hề có liên lạc với thầy nhưng trong tận sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn nhớ thầy. Tôi lại sợ một ngày nào đó chúng tôi chợt gặp nhau rồi lại đi qua nhau mà không hề biết. Một ngày nọ anh goi cho tôi va mong muốn tôi về trường trung cấp giảng dạy. Chị làm ở phòng tổ chức đưa đã goi cho tôi trước đó. tôi bảo : “Em cần thời gian để sắp xếp rồi se báo lại cho chị sau”. Thât ra lúc ấy thầy chưa bao giờ biết tôi đã đi dạy. Tôi nói với mẹ và mẹ phản đối , bởi vì khi tôi trở lại tôi phải bắt đầu lại từ đầu và chỗ tôi đang dạy là được gởi gắm. Và tôi đã không thể trở về, có phải tôi đã cố đổ thừa cho định mệnh hay tôi thật sự không muốn về. Nhưng hỡi ơi! Sau khi nhận được cuộc điện thoại của thầy hướng dẫn tôi thật sự muốn về. Tôi thường vơ vẫn tưởng tượng mình được là đồng nghiệp của thầy. Tôi luôn nhớ về thầy mặc dù đã nhiều tháng không gặp. Và tôi và thầy ở hai nơi cách xa nhau hàng trăm km. Những chiều sau khi trốn khỏi cái hối hả của cuộc sống tôi thật sự mêt mỏi và mong muốn có bờ vai tin cậy để ngả đầu. Rồi lại tự mình giật mình vì mình và người ta đã là gì đâu. nếu đã là gì thì có được kết quả tốt đẹp không? À thì ra là tôi chỉ giật mình, ” giật mình mơ bước ai về “.

    3. binhanvl says:

      Tôi thất sự đồng cảm với bài thơ ” những cái giật mình”. Tôi vốn học nghành kỹ thuật. Là con gái tôi lạc loài giữa một toàn con trai, vậy mà cuối cùng tôi vẫn có thể tốt nghiệp loai giỏi mặc dù học tại chức. Có lẽ do học lớp toàn con trai nên những tính xấu của tụi bạn tôi đã biết vì thế suôt 4 năm học đại học tôi không hề cảm thấy rung động trước một lời tán tỉnh nào. Rồi tôi thử việc ở trường trung cấp nghề, tôi gặp anh. Tôi gặp anh chỉ vỏn vẹn không đầy một tuần. Anh là người hướng dẫn khi tôi thử việc thôi. Tôi chỉ gặp anh khi lấy tài liệu và duyệt giáo án. Cái cảm nhận dầu tiên về thầy hướng dẫn là phong thái đỉnh đạt, có cái gì đó lên nhè nhẹ vào tâm hồn tinh khôi của tôi khi gặo thầy. Sau khi kêt thúc đợt thử việc tôi được báo là đạt nhưng phải chờ nhận việc hơi lâu. Ngay khi đó ông anh tôi cho thông báo vào làm ở trường cao đẳng nghề khác. Mẹ bảo tôi nên bắt đầu đi làm có gì thì trở về khi trường trung cấp gọi. Và tôi vâng lời. Bốn tháng làm việc tôi không hề có liên lạc với thầy nhưng trong tận sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn nhớ thầy. Tôi lại sợ một ngày nào đó chúng tôi chợt gặp nhau rồi lại đi qua nhau mà không hề biết. Một ngày nọ anh goi cho tôi va mong muốn tôi về trường trung cấp giảng dạy. Chị làm ở phòng tổ chức đưa đã goi cho tôi trước đó. tôi bảo : “Em cần thời gian để sắp xếp rồi se báo lại cho chị sau”. Thât ra lúc ấy thầy chưa bao giờ biết tôi đã đi dạy. Tôi nói với mẹ và mẹ phản đối , bởi vì khi tôi trở lại tôi phải bắt đầu lại từ đầu và chỗ tôi đang dạy là được gởi gắm. Và tôi đã không thể trở về, có phải tôi đã cố đổ thừa cho định mệnh hay tôi thật sự không muốn về. Nhưng hỡi ơi! Sau khi nhận được cuộc điện thoại của thầy hướng dẫn tôi thật sự muốn về. Tôi thường vơ vẫn tưởng tượng mình được là đồng nghiệp của thầy. Tôi luôn nhớ về thầy mặc dù đã nhiều tháng không gặp. Và tôi và thầy ở hai nơi cách xa nhau hàng trăm km. Những chiều sau khi trốn khỏi cái hối hả của cuộc sống tôi thật sự mêt mỏi và mong muốn có bờ vai tin cậy để ngả đầu. Rồi lại tự mình giật mình vì mình và người ta đã là gì đâu. nếu đã là gì thì có được kết quả tốt đẹp không? À thì ra là tôi chỉ giật mình, ” giật mình mơ bước ai về “.

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)