67 khúc thêm cho Huyền Châu
[…]
Bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
Ngọn me xưa già khọm tiếc thương hờ
Em ở đó bờ sông còn ẩm cát
Con sóng tình vỗ mãi một âm quên.
[…]
Bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
Ngọn me xưa già khọm tiếc thương hờ
Em ở đó bờ sông còn ẩm cát
Con sóng tình vỗ mãi một âm quên.
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.
Lục châu lục quận lục quần
Lục hồng lục tía lục từng đóa hoa
Thênh thang Lục Tỉnh Giang Hà
[…]
[…]
Tôi vô cùng thương cảm
những giọt sương
đồ trang điểm cuối cùng
trên tấm mộ chí bị người quên lãng.
Chị bỏ vườn xanh mùa mưa tháng tám
Những ngọn cau già vừa mới trổ bông
Em tiễn chị đi bằng chiếc khăn hồng
Bên góc trái có thêu vài hoa cúc
Tất cả vườn xanh cùng buồn một lúc
Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân
Em nhớ đêm xưa chị nói một lần
[…]
[…]
Tôi giành lấy ngày mai, đựng trong một cái hộp
hé cho mẹ xem, ngày mai khe khẽ hát
Cái hộp của tôi – im lặng tội tình
Ngày mai của tôi là một quả tim
Mẹ ơi! Con có cả một bầy chim đậu trên cây táo nhà nhà xóm
những người lính canh của ngày mai
nó đậu trên những cửa sổ ngôi nhà sắp xây
không cho nỗi lo âu nhảy xổ vào những căn buồng mới nữa
Xấp lịch nhà ta củ hành khốn khó
mỗi khi bóc tay mẹ còn run
Đồng hồ chết trong đêm mẹ đừng có buồn
Con vẫn đếm nhịp tháng ngày chẵn lẻ
Con kéo thành phố xa lại gần trong mắt mẹ
Con nới rộng căn nhà trong những phút nghỉ ngơi…
[…]
mệt nhoài ta rồi người lớn ơi
ta về chơi với trẻ con thôi
trẻ con pha rượu bằng hoa rụng
rượu uống say mà không mềm môi
[…]
Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc
xào xạc lòng tay khuya
anh về lối dương cầm lạnh
[…]
Ngọn đèn hư ảo chong linh vị
Thắp trắng thời gian mái tóc em
Tim đập duỗi ngoài thân nỗi lạnh
Hồn xa con đóm lạc sâu đêm
Cỏ cây sống chết há ta thán
Em khóc hoài chi lẽ diệt sinh
Thảng như con ngựa già vô dụng
Chủ bỏ ngoài trăng đứng một mình.
[…]
Trả niềm vui cho cỏ
Trả nỗi buồn cho cây
Lại áo tơi nón lá
Ta về với luống cày
Đất trời thì chật hẹp
Làng quê thì mênh mông
Thung thăng em với bác
Ta cưỡi thơ ra đồng.