Hương ngày cũ
Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ
Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi
Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở
Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơi.
Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ
Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi
Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở
Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơi.
[…]
Sài Gòn ngắn ngủi mùa đông
Cuối năm se lạnh má hồng phương Nam
Nỗi buồn chưa tụ đã tan
Áo em lụa mỏng bàng hoàng tháng giêng
[…]
[…]
Giang hồ trút giũ sầu đong
Chân không thụ động hắc phong bạo hành
Lâm tuyền lĩnh vực xuân xanh
Tờ rơi tiêu cực viết quanh linh hồn
Ngồi trong cõi ngủ trong thôn
Láng giềng tâm sự lá cồn cuối thu
[…]
[…]
Đen mượt mà cho nước da xanh lướt
Nhánh tuột lòng cắm vào tòa nhẫy nhược
Trĩu oằn vai tha thướt gót chân mềm
Chẳng buồn thưa nàng rón rén xuống thềm
Tìm dăm mảnh vườn khuya đêm sót lại.
Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc
Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu
Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc
Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào
[…]
Dĩ nhiên là cỏ mọc lên
Dấu chân ngày trước khó nguyên vẹn rồi
Nhưng mây vẫn ở trên trời
Và cây lúa ở với người hôm nay
Và hoa dứa dại vẫn bay
Mùi hoa nhớ thế, cái ngày gặp em
[…]
[…]
Nguyên tiêu mở hội Cầm đài
Lẽ đâu một phiến u hoài khép riêng!
Hồn trăng hồn nước có thiêng
Góp cùng hoa một cười nghiêng thành sầu!
Mà ai Tư mã Giang châu
Tiệc xuân đừng để hoen màu áo xanh!
[…]
Đá mòn phơi nẻo tà dương
Nằm nghe nước lũ khóc chừng cuộc chơi
Ngàn năm vang một nỗi đời
Gió đưa cuộc lữ lên lời viễn phương
[…]
[…]
Các chị thấy bóng vua xưa thấp thoáng
Rủ nhau về thăm viếng cõi giang san
Oai nghiêm trong ánh hào quang nhấp nhoáng
Và đồng thanh buông một tiếng thở than?
[…]
Nhe răng gấu mộng cập kỳ
Beo phiêu hốt gọi nhu mỳ hùm thiêng
Rằng nay ngôn ngữ vô duyên
Mở ra vô cố lời điên cập kè
Một thằng chập chững ngóng nghe
Vành tai nhị bội ai dè thế ru
Cô nương kiều diễm tạc thù
Tồn sinh lẽo đẽo sa mù đi quanh.