Thành phố tháng chạp
Những mái tình ngủ quên trong sương
mơ về nắng ấm
thành phố như chiếc dù xanh
lồng lộng
tháng chạp bao nhiêu chồi non
[…]
Những mái tình ngủ quên trong sương
mơ về nắng ấm
thành phố như chiếc dù xanh
lồng lộng
tháng chạp bao nhiêu chồi non
[…]
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
[…]
Mùa đông về trên những ngón tay thon
Và ủ phấn trong má hồng thiếu nữ
Ta chợt quên những lời trách cứ
Mỗi đông về lại như thấy bao dung…
Mỗi đông về lại như thấy thân thương
Những nụ cười ưu tư thiếu nắng
Trái tim nhỏ có một ngày trầm lắng
Nét bút ta bỗng viết một tên người
[…]
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
Sẽ chẳng có thêm lần nào
Em làm thơ cho anh
[…]
Xin thứ lỗi
Sự nhẫn tâm em đã dành cho anh
Giọt mực đen nặng trĩu
Anh những muốn thiêu em cháy
bằng những lời yêu thương
bằng ngón tay vội vã
không hay lòng em băng giá
không hay tim em dửng dưng
[…]
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Ba mươi tuổi từ mặt trận về
Vội vàng cưới vợ
Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa
Rào miếng vườn trồng cây rau
Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu
Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi
[…]
[…]
Bầy chim di đói khát
Không tìm thấy gì ăn
Trên con tàu đắm
Trên phố phường gạch vụn
Năm tháng hoang liêu
Bạn bè lưu lạc
Xác kẻ giết người và người bị giết
Đều đã tan thành bùn đất.
Và tấm màn đóng xuống
Như không có gì xảy ra.
Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái
Nhỏ như tay em trong tay anh
[…]
Hà Nội nhỏ, xe cuốc thì nhanh
Vòng vèo một chút hết veo các phố
Thì em ạ, cứ rẽ vào nỗi nhớ
Sự rộng dài của anh lúc không em.
[…]
[…]
Người sống trong hơi thở của nhân dân
Mấy trăm năm ai để thương để giận
Câu sa lệch cũng hò reo nổi loạn
Nhịp trống gầm lên những khát vọng không lời
Những khát vọng nằm sâu trong mỗi trái tim người
Được sống đúng với lòng mình thực chất
Những xiềng xích phết màu sơn đạo đức
Mấy trăm năm không khóa nổi Thị Màu
[…]
[…]
Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
Hai năm còn mộng toát mồ hôi
Ba năm còn nhớ một con thạch thùng
Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối
[…]