Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Mùa lá rụng

    Tác giả:

    Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
    Matxcơva lại đã thu rồi!
    Bao khu vườn như lửa chói ngời,
    Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
    Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
    Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
    Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
    “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”
    […]

  • Tràng giang

    Tác giả:

    Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
    Con thuyền xuôi mái nước song song
    Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
    Củi một cành khô lạc mấy dòng.

    Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
    Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
    Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
    Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

    […]

  • Nhớ mẹ năm lụt

    Tác giả:

    […]

    Vậy đó mẹ ơi, đời của mẹ
    Đường trơn bấu đất mẹ kiên gan
    Nuôi con lớn giữa bao cay cực
    Nước lụt đời lên mẹ cắn răng.

    Năm ấy vườn cau long mấy gốc
    Rầy đi một dạo, trái cau còi
    Trên đầu tóc mẹ thêm chùm bạc
    Lụt xuống, còn vương mảnh nước soi.

  • Những ngày nghỉ học

    Tác giả:

    […]

    Tôi thấy lòng thương những chiếc tàu
    Ngàn đời không đủ sức đi mau
    Có chi vương víu trong hơi máy,
    Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau.

    Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề!
    Khói phì như nghẹn nỗi đau tê;
    Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ;
    Lòng của người đi réo kẻ về.

    […]

  • Gặp chị điên

    Tác giả:

    […]

    Chị là ai? Đau khổ lắm? Tay ôm
    Bó quần áo rách tươm như giẻ vụn.
    Chị đứng đó, thuyền trôi mất hướng
    Mà bỗng nhiên biển hoá đá mênh mông.
    Hỡi tâm hồn mắc cạn giữa dòng
    Có phải chị còn chờ mong hướng gió ?
    Ai nhìn được trong tâm hồn mờ tỏ,
    Trong não cân đã loang loang lổ vùng đêm ?
    Mắt chị nhìn đâu leo lét ngọn đèn,
    Tôi bất giác nhớ ngày nhật thực
    Bóng tối ăn hoen mặt trời sáng rực.

    […]

  • Thơ tình người lính biển

    Tác giả:

    […]

    Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
    Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
    Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
    Biển một bên và em một bên.

    Vòm trời kia có thể sẽ không em
    Không biển nữa. Chỉ còn anh với cỏ
    Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
    Biển một bên và em một bên…

  • Những cánh buồm

    […]

    Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
    Nghe con bước, lòng vui phơi phới.
    Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
    “Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
    Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
    Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
    “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
    Sẽ có cây, có cửa, có nhà
    Vẫn là đất nước của ta
    Những nơi đó cha chưa hề đi đến.”

    […]

  • Đất nước (trích đoạn)

    […]

    Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu
    Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
    Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
    Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương
    Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
    Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên.
    Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
    Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm
    Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi
    Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha
    Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy
    Những cuộc đời đã hóa núi sông ta…

    […]

  • Đất ngoại ô

    […]

    Chúng tôi đi. Từ cửa ngoại ô này
    Cái vẫy tay cuối cùng của thành phố thân yêu.
    Mười lăm năm đâu phải một ngày xa
    Thằng bạn cũ đã thành đồng chí
    Đêm đêm khơi từng ngọn lửa
    Kể tôi nghe chuyện mụ lý, ông cò…
    Những tấm lòng bền bỉ
    Cứng như hòn đất chai
    Thở bằng hơi nghĩa khí
    Làm trăm nghề chỉ chừa nghề cho Mỹ
    Làm trăm thân cũng dân dã cụ Hồ
    Ơi Đất phải ra đi và Đất phải trở về
    Là gạch ngói đau thương là chiến hào căm giận
    Là Trường Sơn dựng lên ngàn bệ phóng
    Là kỳ đài xưa ta khắc một câu thề
    Giải phóng!

    […]