Cuộc đời chi lạ cuộc đời
[…]
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
[…]
[…]
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
[…]
[…]
Nhân thế xưa nay thường vẫn thế
Sáng trưng bạch lạp tiệc truy hoan
Thâu đêm cuồng loạn thiêu thân thể
Lệ nến long lanh rỏ mặt bàn
Cầm bút băn khoăn viết những gì
Cái gì đích thật cái gì nghi
Ấy là ảo giác hay chân tướng
Bất lực thay đầu óc nghĩ suy
Cái thực nhiều khi là cái mộng
Tầm thường là kẻ rất cao siêu
Kìa trông cái tốt đang hư hỏng
Cái xấu đang khoe vẻ mĩ miều
[…]
[…]
Anh có khi nào còn trở lại
Chờ lúc hoàng hôn trăng đã lên
Tìm ngõ nhà em anh sẽ thấy
Khóm lan thơm nặng khí ưu phiền
Là lúc đêm về trên mái ngói
Những nhành nhãn muộn cánh dơi lay
Em đang nổi bệnh trong phòng vắng
Tình đậm theo trăng sáng sáng đầy…
[…]
Em như kẻ chài
Sống mòn tay với biển
Biển ấm nồng âu yếm
Biển dạt dào cơn sóng yêu đương
Và biển hung tàn ngạo nghễ cuồng điên
Biển bọt bèo với cát bờ dơ dáy
Những lưỡi đá ngầm giương dao dưới đáy
Những con sứa lầy trong đám rêu rong
Xác cá trôi nát rữa với cát ròng
[…]
[…]
Hai mươi năm trôi…
Tiếng chuông rụng thành rêu trong kẽ ngói.
Những bóng người bước vội
Đâu kịp nhìn hoa bay…
Rồi ai sẽ ôn câu chuyện hôm nay?
Thành phố cấm rồi, gánh hàng rong đã vắng
Lối quen xao xác trắng
Vụn tiếng rao còn thắc thỏm giữa tâm hoa.
Những khoảng rỗng trong đời khi bất chợt nhận ra
Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi
Vừa nhủ: lãng quên đâu hẳn là tội lỗi!
Bỗng gặp mảnh hồn hoa cũ rây mưa.
[…]
Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
Trăng ngập đầy sông, chảy láng lai
Buồm trắng phất phơ như cuống lá
Lòng tôi bát ngát rộng bằng hai
Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng
Rung tầng không khí, bạt vi lô
[…]
[…]
Em hát đi…
Bài hát cũ chẳng làm đau ai nữa.
Đã phai mùa nước phủ gót phù sa!
[…]
[…]
Em có ngờ đâu trong những đêm
Trăng ngà giãi bóng, mặt hồ êm
Anh đi thơ thẩn như ngây dại
Hứng lấy hương nồng trong áo em
[…]
[…]
Vẫn chiều chỉ một tôi ngang
Quay về chẳng lỡ mà sang chẳng thành
Nón không quai nón chòng chành
Đò mà không lái chắc đành để trôi
[…]
[…]
Tiếng chày nằng nặng trên không gian
Cùng tiếng gà trưa gáy trễ tràng
Tiếng tập đánh vần cùng nhịp thước
Buồn như nước chảy giữa trường giang
Ai quên cho được mái tranh nâu
Luống đất bờ ao với nhịp cầu
Mồ mả ông bà nằm giữ đất
Lòng người lòng đất cảm thương nhau
[…]