Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Du Tử Lê


  • Chân dung


    tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
    bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời
    phòng tôi trần thiết gương người
    tường sơn kỷ niệm, vách bồi dáng xưa
    tóc người chảy suốt cơn mưa
    ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về

    […]

  • Khi chưa rời ngã bảy


    […]

    định mệnh phải chăng là chuỗi tình cờ
    ta lần từng mắt một
    tôi cố sống hôm nay
    chính là để thử xem ngày mai cái gì sẽ tới
    cho đến ngày nhắm mắt
    người hãy hiểu dùm tôi
    trọn một đời chờ đợi
    chỉ một bước chân thôi
    không bao giờ trở lại
    chỉ một tiếng nói thôi
    (đã hằng hằng nín lặng)
    chỉ một ánh mắt thôi
    (đã ngoảnh đầu vĩnh viễn)

    […]

  • Khúc cầu hoàng


    […]

    Trời tối mau mưa ướt vội sông dài
    Năm tháng cũ sủi tăm cùng nỗi chết
    Xin tay ngọc gối êm tình thảm thiết
    Cây xin xanh đừng ngại lúc hanh vàng
    Trời xin cao cho đáy mắt em ngoan
    Gió xin nổi trong hồn tôi tơi tả

    […]

  • Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển


    Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
    Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
    Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
    Hồn không đi sao trở lại quê nhà

    Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
    Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
    Bên kia biển là quê hương tôi đó
    Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

    […]

    Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
    Cho tôi về gặp lại các con tôi
    Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
    Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

    Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
    Và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
    Ôi lâu quá không còn ai hát nữa
    (Bài hát giờ cũng như một hồn ma)

    […]

  • Bài thu hồng tháng Tám


    Và tháng tám, dòng sông về rất lạ
    Mùa thu tôi, em thả tóc đi qua
    Chiều quê người, từng phiến lá thiết tha
    Rụng xuống mãi, đầy lòng tôi bi thiết

    Và tháng tám, bàn tay nào thua thiệt
    Đón hồn tôi trên từng ngón xương khô
    Em vầng trăng, vốn lạnh đến không ngờ
    Mà nước mắt bỗng tràn chăn, gối mới

    Và cây cỏ đã về trong mắt rối
    Những con đường ngắn lại với chân quen
    Những lưng trần, ngực nở, với vai nghiêng
    Hạnh phúc tủi, như bàn tay có tật

    […]

  • Mất hay còn, chưa hẳn khác nhau đâu


    Tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối
    Như em đi mà tiếng chẳng quay về
    Mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ
    Đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau

    Tôi không thể xóa biển chiều sóng gội
    Dù hôm qua tâm đã tịnh yên rồi
    Cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới
    Đôi khi lòng tôi lại rất khoan thai

    Tôi không thể nói gì khi đã chết
    Như chưa ai kể được phút ban đầu
    Con đường nhỏ có hai hàng bã đậu
    Đôi khi tình tôi lạc tuốt trên cao

    […]

  • Tôi có người để nhớ đến tương tư


    […]

    Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
    Cho dài thêm nao nức ở trong tôi
    Cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
    Mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu

    Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
    Đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
    Tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
    Buồn ghê nhỉ. Ngón nào đang thở dốc?

    […]