Xin xanh giọt máu
[…]
Một mai có lịm giữa rừng
Xin xanh giọt máu trên vừng trăng xưa.
Nhà thơ Phạm Phú Hải sinh năm 1950 tại Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam, làm thơ từ năm 14 tuổi.
Ông bị bệnh tâm thần phân liệt từ năm 1972, từ đó sống với mẹ già tại Đà Nẵng. Ông sở hữu giọng thơ kỳ dị, cộng với bệnh tâm thần, và gương mặt hao hao giống Trung Niên Thi Sĩ nên được coi là Bùi Giáng thứ hai của Đà Nẵng. Ông chưa từng đi tu, nhưng do thơ có phong vị thiền, lại chỉ chuyên chú làm thơ, nên còn được gọi là Thiền Sư Thi Sĩ.
Phạm Phú Hải chưa cho in tập thơ nào, dù đã sáng tác hơn 1000 bài thơ ở nhiều thể loại. Đời ông gặp nhiều chuyện không may, do đó các bản thảo không tự giữ được. Những năm 90, bạn bè ông gom góp sưu tầm lại tập thơ Gánh nước tưới sông sáng tác năm 1972, đặt lại tên Thâm lâm ngâm định xuất bản, nhưng cũng chưa in được. Năm 2008, bạn bè tiếp tục góp thơ ông thành tập Một hôm núi khóc để gửi dự cuộc thi thơ Bách Việt, tập thơ sau đó đã được chọn vào vòng chung khảo (sau khi ông mất).
Phạm Phú Hải qua đời vào lúc 1 giờ 45 phút sáng ngày 06 tháng 05 năm 2009 tại nhà riêng sau cơn tai biến. Sau khi Phạm Phú Hải mất, một chương trình tưởng niệm đã diễn ra tại Tân Bình, Thành phố Hồ Chí Minh. Ông được mai táng tại nghĩa trang xã Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam.
[…]
Một mai có lịm giữa rừng
Xin xanh giọt máu trên vừng trăng xưa.
[…]
Bà già tắm suốt đêm dài
Trăng rùng mình gởi tà cài gốc mây
Bà già tắm tới đầu mai
Bình minh sương muối xuống vài thiết tha
[…]
lão già cưỡi con ngựa già
trắng phau lừng lững bay qua ngọn đồi
ngọn đồi, người, ngựa cùng trôi
chao ơi ta thấy cuộc đời quá mau
Sớm mai cạo nửa hàm râu
Để dành bớt nửa khi rầu nhổ chơi
Cuộc vui túy lộng bời bời
Nhào lui lộn tới một đời sẽ qua
Râu ơi rồi sẽ bỏ ta
Đi về đâu những xế tà trắng mây
[…]
Có bàn chân dài hơn con đường
Nên chân trời là những đốt xương
Của ai bỏ lại ngàn năm trước
Sửng sốt kêu lên tiếng dị thường.
Ngủ cũng có đôi khi mở mắt
Chiêm bao thấy được vạn màu xanh
Giận quá giận đất trời vô loại
Nhẫn tâm xô chết những bình minh.
[…]
Gió đi trên những nóc nhà
Hồn đi trên những tiếng gà đầu đêm
Chợt nghe xương cứng trở mềm
Từng hồi chuông rộ đổ rền dưới da
Gió về xa gió về xa
Thanh âm lẻ biệt tiếng gà vút cao
Lá tranh mái thấp xạc xào
Hồn rào rạt mộng đêm rào rạt hương
Xương nằm máy động bên xương
Hỏi thầm nhau một cõi thường ở đâu.
[…]
Thương là mắt đọng Sao Hôm
Yêu là giữ mãi đáy hồn Sao Mai
Đợi là đời ngắn ngày dài
Mong là nắng-cuối-chiều cài lên trăng
Yêu là chẳng dám nói năng
Thương là dụi mắt ngỡ rằng chiêm bao
[…]