Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Phùng Quán


  • Chán chộ


    […]

    Chỉ khi mô
    Con sông chán chảy
    Ngọn gió chán thổi
    Cây đờn chán dây
    Bàn tay chán ngón
    Cái nón chán quai
    Vừng trăng chán soi
    Rễ cây chán đất

    Đến lúc chừ
    Anh mới chán chộ mặt em

  • Không đề


    Tôi có quyền gì được no hơn nhân dân tôi một miếng ăn?
    Tôi có quyền gì được làng hơn nhân dân tôi một manh áo?
    Tôi có quyền gì được rộng hơn nhân dân tôi một tấc vuông nhà ở?
    Tôi có quyền gì được lên xe xuống ngựa
    Khi gót chân nhân dân tôi nứt nẻ bụi đường?

    […]

  • Lá khổ sâm


    […]

    Các anh tôi đó
    Mai-a và Ét-xê-nhin!

    Nhưng tôi chưa sống cho tròn nợ sống
    Tôi chưa yêu cho hết nợ tình yêu
    Tôi phải lên rừng
    Hái lá khổ sâm
    Tự mình cất lấy ly rượu sống…

    Ôi rượu khổ sâm đắng lắm!
    Đắng đến tận cùng nỗi đắng thế gian…

    […]

  • Tôi chỉ viết trên giấy có kẻ giòng


    […]

    Một niềm yêu tôi không đổi thay
    Một niềm tin tôi không thay đổi
    Viết trên giấy có kẻ giòng.

    Là nhà văn
    Tôi đã viết suốt ba mươi năm
    Là chiến sĩ
    Tôi là xạ thủ cấp kiện tướng trung đoàn
    Tôi có thể viết như bắn
    Trên giấy không kẻ giòng
    Nhưng tôi vẫn viết trên giấy có kẻ giòng
    Như cái thuở vỡ lòng tập viết

    Với nhiều người
    Giấy không kẻ giòng dễ viết đẹp
    Nhưng với tôi
    Không có gì đẹp hơn
    Viết ngay và viết thẳng.

    […]

  • Say


    […]

    Ha ha, ha ha!
    Cười đâu ta khóc…
    Ta cười Lý Bạch
    Cười giòng sông trăng
    Cười Bạch Cư Dị
    Cười bến Tầm Dương
    Ta cười giai nhân
    Mặt hoa che đàn…
    Ta cười thân ta
    Thiên sinh ngã tài…
    Mà ta vô ích
    Vô ích! vô ích!
    Ta cười rượu xoàng
    Uống hoài vẫn tỉnh!…

  • Chống tham ô lãng phí


    […]

    Như công nhân
    Tôi quyết đúc thơ thành đạn
    Bắn vào tim những kẻ làm càn
    Vào lũ người tiêu máu của dân
    Như tiêu giấy bạc giả!

    Các đồng chí ơi
    Tôi không nói quá
    Về Nam Định mà xem
    “Đài xem lễ” họ cao hứng dựng lên
    Nửa chừng bỏ dở
    Mười một triệu đồng dầm mưa giãi gió
    Mồ hôi máu đỏ mốc rêu
    Những con chó sói quan liêu
    Nhe răng cắn rứt thịt da cách mạng!
    Nghe gió mùa đông thâu đêm suốt sáng
    Nhớ “Đài xem lễ” tôi xót bao nhiêu
    Đất nước đêm nay không đếm hết người nghèo
    Thiếu cơm thiếu áo…
    Bọn tham ô, lãng phí, quan liêu
    Đảng đã phê bình trên báo
    Còn bao tên chưa ai biết ai hay?
    Lớn, bé, nhỏ, to, cao, thấp, béo, gầy…
    Chúng nảy nòi, sinh sôi như giòi bọ!
    Khắp đất nước đâu đâu chẳng có!
    Đến một ngày Đảng muốn phê bình tất cả
    E phải nghìn số báo Nhân dân!

    […]

    Trung ương Đảng ơi!
    Lũ chuột mặt người chưa hết.
    Đảng cần phải lập những đội quân trừ diệt
    Có tôi!
    Đi trong hàng ngũ tiên phong

  • Cây mận Vĩnh Linh


    Lấp hố bom giữa nhà
    Tôi ươm một trái mận
    Trái mận tôi cạy ra
    Từ bàn tay vợ nắm

    Vợ tôi sắp làm mẹ
    Thèm ăn rở của chua
    Túi áo nàng không khế
    Thì cũng mận, cũng mơ

    Ôi trái mận, trái mận
    Cắn dở còn vết răng
    Nảy mầm trong xót thương
    Đâm chồi trong thù hận

    […]

  • Huyệt


    Tết không vào nhà tôi
    Tết đi qua trước ngõ
    Tim tôi tan nát rồi
    Không còn lành được nữa

    Thi sĩ tôi cô đơn
    Giữa đời tôi lạc lõng
    Giữa chông gai cuộc sống
    Trần trụi không hành trang

    Bạc đầu vẫn trẻ con
    Dại khờ cho đến chết
    Giữa nghiệt ngã trần gian
    Trái tim thơ thấm mệt

    Tôi sẽ đào nấm huyệt
    Cạnh mồ cha mẹ tôi
    Rồi ra lăn xuống đó
    Thế là xong một đời

    […]

  • Hoa sen


    “Trong đầm gì đẹp bằng sen
    Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
    Nhị vàng bông trắng lá xanh
    Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
    Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
    Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
    Nhưng tôi không thể nào tin được
    Câu ca này gốc gác tự nhân dân
    Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
    Của những phường bội nghĩa vong ân!
    Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
    Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
    Nghĩ đến cha mẹ chúng xấu hổ
    Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
    Nói xa gần chúng mượn chuyện sen

    […]