Viết cho ngày mới yêu
[…]
Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ
Anh vin cành anh nhặt tím hoa xoan
Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng
Đầy ắp lối đi về hò hẹn
[…]
[…]
Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ
Anh vin cành anh nhặt tím hoa xoan
Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng
Đầy ắp lối đi về hò hẹn
[…]
Với những đôi những lứa yêu nhau
Sông Trà mùa thu êm mềm dải lụa
Hai trái tim thơ mỗi trái nhón một đầu
Thanh thản trôi qua bốn mùa trăng thiên ấn
Tình xuôi theo nhanh chậm vẫn bền lâu .
Với em dĩ nhiên cũng thế
Sông Trà mùa thu bổng trầm khúc gió
Rủ rê em về biển bỏ rơi nguồn
Đâu thèm biết phía sau con đò dọc
Có gã chài lọ mọ lưới trăng suông …
[…]
Nhìn cuộc tình hấp hối
Tôi ra vẻ dửng dưng
Như chẳng hề bối rối
Mặt lạnh tanh. Thế nhưng…
Khi vuốt mắt cuộc tình
Thì hồn tôi tê điếng
Nghe trái tim xiểng liểng …
Tôi vẫn là chúng sinh
[…]
[…]
Em là ai trong nửa thế giới đàn bà ngoài kia?
Kẻ đan áo ngoài sân, người nấu ăn trong căn bếp nhỏ
Mà mắt mà môi chưa từng thôi thương nhớ
Những nồng nàn đã qua
Dừng lại đi anh
Dẫu nắng rất nhiều ở ngoài kia thì cũng có lúc trở về nhà
[…]
[…]
Cà phê rớt vào tim thành nhớ
Nhớ rớt vào nhau sẽ thành yêu
Em rớt vào anh như cánh diều
Tiếc nỗi cà phê rớt nhầm áo
Áo rớt chẳng còn em cầm về
Em chẳng phải diều khi trời bão
Em là chim, và chim di cư
[…]
[…]
Sao anh vội ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng chưa tròn!
Ai đó đến thì thầm:
“Em yêu ngước mắt lên nào”
Tôi cáu gắt, nói: “Đi đi”
Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích
Ai đó đứng trước mặt tôi,
Nâng bàn tay tôi.
Tôi nói: “Buông tôi ra.”
Nhưng ai đó vẫn không đi.
[…]
[…]
Mười bảy năm chợt thức
Bây giờ là bao giờ
Bàn tay trên mái tóc
Nghìn sau còn bâng quơ
Anh và em không hẹn,
Cùng đi chuyến xe đêm.
Hai đứa cười vui vẻ,
Chỉ mình anh với em.
Sáng ra ta kinh ngạc,
Thấy người khách thứ ba
Là tình yêu lậu vé
Lén vào ngồi bên ta.
(Thái Bá Tân dịch)
[…]
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…
Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!
[…]