Mắt buồn
Tác giả: Bùi Giáng
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi
Nguyễn Du
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một Giêng
Tạ từ tháng Chạp quay nghiêng
ấn trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu, bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.
Thơ của ông là nhứt trong thiên hạ rồi, bình làm sao cho điểm làm sao đây?
“Tấm thân thể với canh dài bão giông”: thiệt là diệu. Ngẫm mà xem, với thân thể, với năm tháng chảy trôi mỗi phút mỗi giờ, chẳng phải sống là đi cùng “canh dài bão giông” sao? Bao giờ thơ ông cũng nồng ấm, chân tình như vậy. Với bản thân và với người khác, nhiều khi nghiêng ngửa khóc cười nhưng vẫn tin yêu tràn ngập vào con người, vào cuộc đời.
Để hiểu bài thơ, nhất thiết phải đọc kỹ cả lời đề từ. Lời bình trên kia thật chưa đọc lời đề từ vậy.
“Còn hai con mắt khóc người một con” câu này hình tượng đa nghĩa quá, ai hiểu như thế nào chia sẻ cho mình tham khảo với…