Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Người dệt tầm gai

    Tác giả:

    Chúng mình ở hai miền
    Ngày nào em cũng khóc…

    Anh yêu của em ơi
    Em yêu anh điên cuồng
    Yêu đến tan cả em
    Ào tung kí ức
    Ngày dài hơn mùa
    Em mong mỏi
    Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

    Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
    Một làn gió thổi sương thao thác
    Đêm run theo tiếng nấc
    Về đi anh!
    Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
    Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
    Ngày nối ngày bằng hi vọng
    Em là người dệt tầm gai…
    Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
    Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
    Truân chuyên đè lên thanh thản
    Ôi, sự trái ngược – những sợi tầm gai!
    Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
    Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn – những sợi tầm gai – không ai nhìn thấy
    Gai tầm gai đâm em đau đớn
    Em chờ anh mãi…
    Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước

    Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
    Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
    Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình

    Dệt tầm gai đến bao giờ
    Mỗi ngày dài hơn một mùa
    Dệt tầm gai đến bao giờ?

    Về đi anh,
    Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng anh.

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Ngọc Đại phổ nhạc thành nhạc phẩm Dệt tầm gai.

    Dưới đây là phiên bản do Trần Thu Hà trình bày.

    Bình luận

    1. HÀN TUYẾT says:

      BÀI NÀY RẤT GIỐNG NÀNG CÔNG CHÚA VÀ 12 CHÀNG HOÀNG TỬ ANH TRAI NÀNG
      VÀ GIỐNG TÔI NỮA ….
      CÁM ƠN VTL ĐÃ NÓI HỘ LỜI TÔI

    2. Phong Sơn says:

      Tình yêu của nàng và chàng qua hai miền xa cách. Mong mỏi, yêu thương, nhớ nhung nên ngày nào nàng cũng khóc…Nàng chờ đợi đến điên cuồng, những kỷ niệm bên nhau trào tuôn như ngàn đợt sóng.Thời gian như kéo dài một ngày dài hơn một mùa.Trong cô đơn, nàng muốn bay lên, bứt phá thoát ra khỏi không gian và thời gian để được đến với chàng.Nàng mơ ước bay trên đôi cánh tình yêu ấm êm,ngọt ngào của tình yêu. Đêm xuống gió lạnh thổi lên trên những hạt sương bắt đầu đọng lại. Đêm như run run theo tiếng khóc của nàng.Về đi anh…Nàng đợi chàng về để xoa dịu niềm đau bằng những nụ hôn nóng bỏng.Nụ hôn của chàng như chiếc then cài khép chặt đôi môi của nàng bằng đôi môi nồng ấm. Tình yêu của chàng sẽ đưa nàng vào sự bình yên thanh thản của giấc ngủ êm đềm.Xa chàng nàng chắt chiu từng niềm vui và hy vọng.Như người thợ dệt tầm gai ngày đêm chăm chút từng sợi nhỏ để dệt nên tấm vải tình yêu đa sắc, đa màu và để dấu đi những cảm xúc lặng lẽ,nỗi buồn cô đơn mà không ai nhìn thấy được.Niềm hạnh phúc mong manh trong đợi chờ,nhớ mong, hy vọng đã làm nàng đau đớn. Nhưng nàng vẫn chờ…Những lúc cô đơn, lạnh lẻo,buồn tủi nàng tưởng chừng như không vượt qua được.Nàng đã khóc tình yêu trong chờ đợi mỏi mòn.Tình yêu đó như rướm máu từ con tim, từ tâm hồn từ những giọt nước mắt mặn chát.Dẫu những lúc sự biền biệt của chàng làm nàng ngỡ ngàng, buồn bã nhưng nàng vẫn hướng đến chàng bằng tình yêu trọn vẹn của mình.Chờ đợi tình yêu – mỗi ngày dài hơn một mùa- chờ đợi tình yêu đến bao giờ ? Về đi anh ! Em sẽ giữ anh trong vòng tay của em,một vòng tay đợi chờ, đớn đau,thanh thản, đam mê và cả một tình yêu trọn vẹn… Cảm ơn chị đã cho tôi cảm nhận được một tuyệt phẩm của tình yêu !

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)