Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Nói với mình và các bạn

    Tác giả:

    1
    Chúng ta tụm năm tụm ba
    Họp hành, giễu nhau, uống trà, đọc thơ, đi thực tế
    Ta viết những suy tư ngây ngô vờ là trí tuệ
    Những câu nhạt phèo chiếu lệ
    Những lời nhàm tai ai cũng quen rồi
    Mọi người quanh ta mang nỗi khổ oằn vai
    Ngực đất nước tai ương xé rách
    Ta viết mãi những điều vô ích
    Vô duyên sao ta cứ nhoẻn miệng cười
    Như phường bát âm thánh thót
    Mong cuộc đời xuôi tai.

    Tôi không muốn viết những lời như thế
    Tôi không thể viết những lời như thế
    Chẳng muốn ai vui lòng khi đọc thơ tôi
    Tôi viết những bài thơ chống lại chính tôi
    Chống lại bóng đen trì trệ của đời
    Chống lại những bài thơ tôi đã viết cùng những ai ưa thích nó
    Làm sao đọc thơ tôi anh giận dữ băn khoăn xấu hổ
    Cãi lại tôi hay ghét tôi đi nữa
    Nhưng anh thôi hờ hững sống bình yên
    Tôi xé đi vòng hoa giấy bức màn sương
    Những niềm vui dại khờ những nỗi buồn yếu đuối
    Cuộc sống còn dở dang
    Cần đóng góp không cần ngồi ca ngợi.

    2
    Thơ không phải là chứng minh
    Không phải hào quang phản chiếu của tấm gương
    Thơ là bó đuốc đốt thiêu là bàn tay thắp lửa
    Thơ sinh sự với cuộc đời không cho ai dừng bước cả
    Càng thương yêu càng không vừa ý với mọi điều
    Đã qua cái thời nhà thơ nhìn đời bằng con mắt trong veo
    Con mắt xanh non ngỡ ngàng như mắt trẻ
    Hát cái lá mùa xuân ca lời chim son sẻ
    Thơ tươi mát cuộc đời và an ủi lòng ta
    Nhưng đến nay tất cả đã vỡ ra
    Giữa tàn bạo hư vô giữa đấu tranh khốc liệt
    Thơ phải dạy ta nhìn bằng con mắt thật
    Đập vào ngực ta không cho ta cúi mặt
    Không cho ta lảng tránh
    Đập cửa mọi nhà
    Đứng ở mọi ngã ba
    Không hát ta say mà lay ta thức
    Dù ngày mai đời có trăm lần đẹp
    Thơ vẫn gọi mọi người vươn đến tương lai.

    3
    Ta đã làm gì? như lũ viết thuê
    Chạy theo những biển hàng ngắn ngủi
    Những khuôn phép những trang in những hư danh một buổi
    Ta nịnh người để người lại khinh ta
    Sớm già cỗi, cố quên đi phẩm cách
    Muốn yên thân ta trở thành hèn nhát
    Nhân dân có cần thơ của ta đâu ?
    Các bạn tôi hiền lành trong sạch
    Là bạn nhau thôi chắc là bạn tốt
    Nhưng bạn ơi ta là những nhà thơ
    Lòng tốt ở đây chẳng đáng một xu
    Càng có tài lộc lọc lừa càng nặng
    Để yên ổn lương tâm ta tìm đến nhau thở than bực dọc
    Rồi lại về cần cù ngồi viết nhảm
    Ta an ủi mình đang thời buổi khó khăn
    Nhưng nào có thời buổi nào không khó
    Và nếu dễ, cần gì thơ ta nữa ?
    Nhân dân quá hiền, nhân dân chưa xé bỏ
    Những ngọt ngào hoa cỏ của ta
    Những nụ cười ngộ nghĩnh của ta
    Những trầm tư về thế kỷ của ta
    Lắm kiểu nói mà giống nhau đến thế
    Nịnh đời dễ, chửi đời cũng dễ
    Chỉ dựng xây đời là khó khăn thôi.

    Đừng hiểu sai lòng tôi
    Làm việc cô đơn thật là quá sức
    Sau những lúc bông phèn bên các bạn
    Tôi càng thêm buồn chán đến rùng mình
    Đã quá nhiều người làm tôi thất vọng
    Tôi chỉ còn các bạn nữa thôi.
    Hạnh phúc của tôi là được các bạn mến yêu
    Là được mến yêu và tin các bạn
    Thế hệ mình cần những người dũng cảm
    Dũng cảm yêu thương dũng cảm căm thù
    Ta đã hẹn cũng nhau đi tới đích
    Nay rất buồn nếu phải chia xa.

    Nước lũ qua sẽ còn lại phù sa
    Những tình yêu những ước vọng thiết tha
    Dẫu bay đi không một lời đáp lại
    Dẫu trơ trọi trong lạnh lùng bóng tối
    Dẫu đường dài xa ngái
    Đừng phút nào mệt mỏi, thơ ta ơi.

    (1970)

    Bình luận

    1. Bùi Xuân Lâm says:

      BÀI THƠ NHƯ…

      Bài thơ như hồi chuông
      Đánh thức người đang ngủ,
      Bài thơ như ánh lửa
      Dẫn đường người đi đêm…

      BÙI XUÂN LÂM

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)