Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Đoạn khởi của một bản tình ca

    Tác giả:

    Giáo đầu

    Lịch sử những hoang mang
    Với mối sầu chia cắt
    Vỗ đôi cánh mùa xuân
    Thành phố ngọn đèn vàng
    Và mắt người ngái ngủ
    Hàng rào dây thép gai
    Với con tàu phạm xá

    Điệp khúc

    Khi anh em giết nhau ngoài phố
    Với lưỡi dao giấu lén sau lưng
    Lũ thực dân đế quốc
    Giương cặp mắt tráo trân
    Và cười lên rạng rỡ
    Muôn ngàn mảnh thuỷ tinh
    Ôi tổ quốc chúng ta
    Nấm mọc trên thân thể
    Gò mối kéo ngổn ngang
    Tình yêu là thảm kịch
    Một người đóng nghìn vai

    Thanh niên

    Em ơi tà áo trắng
    Hay sương mù đêm thu
    Mắt to và tóc đen
    Nghe mông lung thành phố
    Nỗi sầu to bốn phía
    Anh đã bước trở về
    Trên cái chết ăn năn
    Loài dơi chiều tỉnh giấc bay trong niềm hối tiếc
    Em ơi ngôn ngữ thật vô dụng
    Cuộc sống thật vô hình
    Như hòn sỏi trắng giấc mơ xưa
    Trong một dòng suối rêu xanh và nước tím
    Và một loài dế mèn rời nội cỏ
    Kỉ niệm thời hoang sơ
    Tiếng quát tháo của chiến tranh
    Những âm thầm tức thở
    Bao nhiêu là vết tích trên vỉa hè chúng ta
    Anh ra đi trên vùng đai trắng
    Những đồn bót sáng hoả châu

    Buổi sáng cánh đồng mở rộng
    Một đôi chim khuyên hai đứa chúng mình
    Và vòm cây ngôi chùa ngói đỏ
    Tiếng nói hoang mang như một niềm bí mật
    Anh hôn trên môi em lần đầu và lần chót
    Nghe cổ khô và miệng chát
    Những lời sắp nói ra
    Anh hôn em lần chót và cúi đầu chia tay
    Tình yêu tình yêu gần hơn cái chết
    Mà bước mãi vẫn chưa sang

    Sương mù hay mưa sa
    Áo em màu chia cách
    Niềm im lặng đêm đen
    Và một loài bướm dại
    Bay trong rừng kỉ niệm
    Tiếng dương cầm chiều hoang

    Còn gì đâu, con tàu ấy đã vào ga xép
    Và bầu trời ngập hơi nước thấp mãi xuống
    Đôi cánh tay khổng lồ của định mệnh
    Dài ngoằn lông lá móng vuốt
    Kho tàng kỉ niệm lăn trên đường sắt
    Những cục đá xanh và cổng xe lửa buổi chiều

    Em đi học về lẫn trong đám đông
    Anh nhìn theo niềm vui
    Phiến lưng hồng tuổi trẻ
    Tiếng còi xe lửa vào ghi
    Cuộc đời qua một chỗ ngoặt điên khùng

    Thi sĩ

    Nếu quá khứ là cái bóng trắng
    Với mộng mị đăm chiêu
    Và mặt trời đen là đêm tối
    Với lí lẽ của lũ ăn cướp
    Tôi phải đi xuống đường
    Đánh thức dậy lịch sử
    Và rao truyền thực tế
    Của hôm nay hôm nay
    Chuyện tình đứt ruột ấy
    Đã đi theo ngày tháng
    Vết thương dây thép gai chưa một lần nhắc nhở
    Tiếng kêu của lịch sử
    Chìm trong bão tố
    Và buổi chiều trời vàng
    Những chiếc thuyền về muộn
    Mang mối tình bâng khuâng

    Thanh niên

    Em đi trong miền băng giá
    Về đây nụ hồng sớm mai
    Anh trở lại thời lãng mạn
    Với đôi cánh thiên thần
    Bay qua những ngọn núi
    Và đồng bằng tình yêu
    Ôi những bông lúa mới
    Với những bài ca dao
    Thơm mùi hoa bưởi
    Anh dang đôi cánh tay ra
    Chao ôi rừng gai sắc
    Và những mũi tên độc
    Đâm sâu vào trái tim
    Giấc ngủ mơ khốn kiếp
    Có anh và có em
    Giấc ngủ mơ khốn kiếp
    Anh nguyền rủa luôn mồm
    Và giơ tay đấm mạnh
    Nỗi buồn mãi chưa tan
    Như bão tố điên khùng
    Của đại dương nhiệt đới
    Và mây bay lang thang
    Trên cánh đồng lịch sử
    Nhầu nát những bạo hành
    Tiếng em thì thầm hay loài dế than
    Và những con muỗi khởi đầu đời sống
    Những mơ mộng giết dần chúng ta
    Trong nửa cuộc đời yên ngủ
    Và cướp nốt mặt trời mùa hè
    Bằng ảo mộng mê cuồng của tuổi già ngớ ngẩn

    Thi sĩ

    Người con gái ấy ra đi
    Với cuộc hành trình không dự định
    Như phù sa trôi trên sông mùa nước lớn
    Đỏ những bình nguyên tương lai
    Đất nước cúi đầu xuống
    Trên tâm hồn người thất vọng
    Cơn bão rớt hải đảo
    Làm bầu trời chúng ta ngái ngủ
    Ôi những giấc mơ chập chờn cánh én ngàn khơi
    Niềm phẫn nộ đại dương dâng cao
    Cho chúng ta đổi mới
    Hy mã, hy mã sơn vời vợi
    Vỗ đôi cánh mùa xuân bay đi

    Thanh niên

    Khi anh em lên sân khấu quên cuộc đời
    Trở về xã hội thù nhau qua vai kịch
    Ôi máu đỏ hai tay
    Những lầm lỡ khóc than
    Bọn thi sĩ điên khùng đánh mất sự thần bí
    Những tình ái phiêu diêu trong niềm tuyệt vọng
    Cây trứng cá mùa bão nghiêng mình trốc gốc
    Sự sống lênh đênh trôi dạt
    Những phượng đỏ nắng vàng
    Cái ngòi phẫn nộ bén cháy
    Để mặt trời mới mọc lên
    Thi ca sẽ tràn đầy
    Những bằng hữu anh em
    Tình yêu căng ngực thở
    Những mắt xanh thuỷ tinh
    Người thi sĩ cô độc trong đám đông
    Niềm ăn năn hối hận mọc lên
    Như phù sa trên dòng nước
    Mở rộng bình nguyên cánh đồng
    Máu đỏ và cây xanh
    Đang ôm choàng tiếp nối

    Thanh niên

    Chúng nó đã bắn tương lai như bắn vào gỗ đá
    Tuổi trẻ, tuổi trẻ không còn gì buồn hơn
    Anh đi và trở lại, hiện tại là cái chết của em
    Ôi những người thân thích
    Chúng ta đã mất Hà Nội sau một giấc ngủ say
    Cánh đồng nước cuộn tròn dây thép
    Những toa xe lửa chở súc vật
    Và đồn bót dở dang
    Không ăn năn hối tiếc

    Anh đã văng tục để nguyền rủa mình
    Rồi đi tìm em
    Đôi chân lang thang ngu xuẩn
    Như con bò mộng trong đấu trường
    Những khi trời Tây Ban Nha
    Viên đạn rời nòng súng
    Bay thẳng đi ngông cuồng
    Bên cạnh hư vô sự chết

    Thi sĩ

    Tôi muốn đập vỡ hết
    Và dọn dẹp xây lại
    Nấm và cỏ hoang liêu
    Những loài rong bẩn thỉu
    Chúng nó nói thật khéo
    Và la rất to
    Ôi đàn chó ngao mõm dài
    Đang xù lông há miệng
    Mặt trời miền xích đạo
    Ôm choàng lấy rừng hoang
    Ôi bằng hữu anh em
    Tình yêu đem chúng ta lại gần
    Trong nỗi đau thân phận loài người
    Những chuyện rồng tiên
    Quanh bếp lửa gia đình
    Đàn chim đi trốn rét
    Cánh mùa đông bay nhanh

    Thanh niên

    Anh ôm em trong tay
    Như cây ôm trái đất
    Nhớ buổi trời mưa đạn
    Hai đứa chung một hầm
    Ôi thời kì lãng mạn
    Đã dìm ngã một người
    Những buồn thuương nhão nhoét
    Của lầy lội đồng quê

    Tiếng nhạc Brahms và tuổi trẻ
    Những ăn ngủ tương lai
    Thời thạch khí đến không hẹn trước
    Chiếc nấm vàng lan rộng trời xanh
    Bản tình ca khởi đầu với nét nhạc Beethoven
    Tiếng dương cầm hoang dại
    Như tiếng kể đêm mưa
    Đôi tình nhân chờ chết

    Anh lên dốc Cổ Ngư
    Những cánh bèo Nhật Bản
    Và cuộc đời tù túng những ngày tháng lang thang
    Sông Hồng ngầu phù sa
    Ôi mạch máu đất nước
    Anh muốn đấm một nhát
    Những phù phiếm trên đầu
    Và điên khùng tuổi trẻ
    Chết mặc cảm ăn năn

    Thi sĩ

    Nàng công chúa ngủ quên trong rừng hoang
    Thức dậy nghe tiếng chim
    Và trời xanh trên rừng già
    Những cánh đồng mộng mị
    Chàng hoàng tử đi lang thang
    Hai bàn tay trắng thanh gươm cùn
    Một đại dương tình ái
    Những ôm choàng lứa đôi

    Bầy cây mọc trên đài nguyên
    Chắp cánh bay lên trời
    Buổi chiều miền Bắc cực
    Lạnh hanh những sương mù
    Chúng nó đã rao truyền những lời sấm giảng
    Thân phận của chúng ta
    Mặt trời đường xích đạo
    Và cuộc sống nhục nhằn
    Những da đen dân nhỏ
    Và quặng sắt dầu hôi
    Mặt trời của chúng nó
    Sẽ thu về mỗi giây
    Và chúng ta chúng ta
    Nhỏ nhít loài mối đất
    Đời sống hôi bóng đêm
    Những nhục nhằn tội lỗi
    Như nước lũ dòng sông
    Ôi anh em chia rẽ
    Trong loài thú luật rừng
    Này từng giây sự sống
    Với muối chát cuộc đời
    Những cây hoang cỏ dại
    Che kín cả mặt trời
    Chúng nó loài mối đất
    Với tháng ngày mông lung

    Thanh niên

    Tôi muốn đập các anh trước chúng nó
    Và đâm chết quá khứ
    Để giết đi sự buồn
    Đang được rao truyền ca tụng
    Ôi niềm ăn năn địa ngục
    Anh đi tìm em những bước lênh đênh
    Chúng nó vẫn bắn vào tương lai
    Sớt chia hi vọng
    Mặt đường đen và trơn
    Căng lên niềm phẫn nộ
    Với đèn vàng đêm khuya
    Những con mắt tráo trân
    Sự hoang liêu chồng chất
    Trong mạch máu trái tim
    Trên sự sống mông mênh
    Những tài nguyên hoang lạnh
    Anh tìm em trong giấc ngủ
    Những bóng dáng ngày xưa
    Tà áo trắng loang đỏ
    Gió thổi trên cánh đồng
    Những kỉ niệm bay đi
    Với ăn năn bốn phía
    Dấu tích tuổi trẻ vàng
    Bay hoài trong hi vọng
    Anh đứng trên sân thượng
    Chiều mùa hạ lên cao
    Nước sông Hồng cuống quýt
    Những cánh tay vươn dài
    Vết chém trên thân thể
    Vừa kín miệng lên da

    Điệp khúc

    Vết chân người còn đó
    Máu chảy lúa thêm xanh
    Anh lên đường trở lại
    Đồn bót đứng một mình
    Kè đá trên bờ sông
    Những dấu tích đời người
    Mông lung thời tiền sử
    Một loài thú lớn lên
    Với hàm răng nhọn hoắt
    Một loài thú chết đi
    Đang gieo rắc chất độc
    Và trái đất trái đất
    Nóng hổi những cách xa
    Cây cối lớn lên nhanh
    Lá che kín mặt trời
    Chúng nó rút dao ra
    Đâm từ từ từng nhát
    Có một người con trai
    Ngược đường qua xứ chết
    Vật lộn với tương lai
    Những buồn thảm chập chùng

    Bài tình ca hôm nay
    Là những ăn năn nguyền rủa
    Mỗi một kỉ niệm xa
    Trôi theo những đời người
    Hoa hồng và gạch đá
    Ném theo nhau mưa rơi
    Đôi lứa cuộn tròn trong giận dữ
    Tấm thảm gai máu đầy
    Chiếc cầu vồng đàn chó ngao
    Quán cháo lú lênh đênh

    Ôi con đường Hàng Kênh
    Những mái nhà thấp xuống
    Đè nặng cả đời người
    Cảng xa tàu rời bến
    Những mênh mông trôi xuôi
    Chuyện tình vừa bắt đầu
    Đã đứt ngang đoạn cuối
    Mặt đường ẩm sương đêm
    Những chiếc xe chạy vội

    Cụm hồng đang hé mở
    Trong góc vườn rêu hoang
    Dế mèn bước trở về
    Đôi cánh gãy cong queo

    Những hòn sỏi cuộc đời
    Rơi mãi vào hư vô
    Và trên cao trên cao
    Lá vàng đang rụng xuống.

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)