Đêm Sài Gòn
[…]
Đường vui ký ức giang hà
Đường xe lăng lắc chan hòa lãng quên
Rừng thưa thấp thoáng hiên thềm
Dừng chân khoảnh khắc sương ghềnh vi vu.
[…]
Đường vui ký ức giang hà
Đường xe lăng lắc chan hòa lãng quên
Rừng thưa thấp thoáng hiên thềm
Dừng chân khoảnh khắc sương ghềnh vi vu.
[…]
Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà lòng tê tái
Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu.
[…]
Cây dừa trên bến sông xưa
Trải bao mưa nắng vẫn chờ đợi anh.
anh sẽ đến bất ngờ ai biết trước
miệng khô rồi nẻo cực lạc xa xôi
ôi một đêm bụi cỏ dáng thu người
em chưa đái mà hồn anh đã ướt
(Trích từ tập Đêm Nguyệt Động)
[…]
anh đừng nhắc nữa mùa thu
vàng phai mầu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng…
bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!
[…]
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn vào tận sâu mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu thương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
[…]
Biết em từ độ
Quen em từ hồi
Xa em từ thuở
Trăng còn thôi nôi
Rồi trăng sẽ lớn
Rồi anh sẽ già
Riêng em trẻ mãi
Tuổi nào mười ba
[…]
Trăng kêu xanh như máu
Chiều rũ rượi môi đau
Người đi nhức buốt hoa bừng nguyệt
Đêm sâu,
Đêm trũng sâu
Ngắc ngoải rừng sầu…
Ôi chao! Đá đẫm sương huyết dụ
Bóng ai ngồi tê lạnh lòng im
Ngực mù lênh đênh lệ
Vô biên,
Tràn vô biên…
[…]
[…]
Tạm biệt quê hương, lê gót âm thầm
Trên rải rác mọi nẻo dường đất nước.
Từng gia đình dắt díu nhau lê bước
Đi lang thang mong sống tạm qua ngày.
Đợi lúa lên hương, bông trĩu đầu cây.
Hơn tháng nữa sẽ hồi cư sẽ sống!
Nhưng đau đớn hỡi ơi là ảo mộng!
Họ ra đi, hy vọng có ngày về!
Nhưng chẳng bao giờ về nữa, hỡi người quê.
Dần lả gục khắp đầu đường xó chợ!
[…]
[…]
Tình yêu có gì?
– Có hai người ở bên cửa sổ
Một người đứng yên một người đổi chỗ
[…]