Nhắn hoàng thành có người tôn nữ
Hôm qua có người quen về Huế
đi chuyến tàu đêm
ga buồn, mưa nặng
anh nghĩ về em nhưng không gì gửi tặng
còn rất nhiều sầu đâu nỡ gửi cho em
[…]
Hôm qua có người quen về Huế
đi chuyến tàu đêm
ga buồn, mưa nặng
anh nghĩ về em nhưng không gì gửi tặng
còn rất nhiều sầu đâu nỡ gửi cho em
[…]
[…]
Bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm Trạng-Nguyên anh Tể-Tướng,
Rồi anh bên Võ tôi bên Văn,
Múa bút tung gươm hả một phen?
Cho bõ căm hờn cái xã hội
Mà anh thường kêu mục, nát, thối?
Cho người làm ruộng, kẻ làm công.
Ðều được an vui hớn hở lòng?
Bao giờ chúng mình gạch một chữ
Làm cho đảo điên pho Lịch-sử!
Làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
Hất mồ nhổm dậy cười say sưa
Ðể xem hai chàng trai quắc thước
Quét sạch quân thù trên Ðất Nước?
Ðể cho toàn thể dân Việt Nam
Ðều được Tự-do muôn muôn năm?
Ðể cho muôn muôn đời dân tộc
Hết đói rét, lầm than tang tóc?
Chứ như bây giờ là trò chơi!
Làm báo làm bung chán mớ đời!
[…]
Tiếng chim hót sáng trên cành
Tự bao giờ gió thổi xanh mặt hồ
Lá vàng với lộc non tơ
Tôi nâng niu cả hai bờ thời gian.
[…]
Lạnh giá đến nao lòng ngút ngát gió heo may
Lá sấu rụng rối chân mưa ngâu mềm rễ cỏ
Hà Nội mấy ngàn đêm thở dài thương nhớ
Chiều nay như người lạ tìm về
Đến Ngọc Hà hỏi làng ra Yên Phụ tìm đê
Xóm Vẽ bến Chèm vắng thuyền nan đò gỗ
Đường Cổ Nhuế không tãi rơm quạt lúa
[…]
[…]
Một vườn xoài trơ trụi dưới na-pan
Chim xé giọng những mùa hè không quả
Lá khô cháy mịt mù gió lửa
Đập ào ào lên đá nhọn lòng tôi
Một vườn xoài sau rào kẽm vành đai
Cành giận dữ đâm lên trời nhọn hoắt
Tôi chẳng có thời giờ cho nước mắt
Viên đạn nằm trong súng đợi bay lên.
Bạn cùng làng mỗi đứa mỗi phương
Kẻ lính nguỵ, người thành quân giải phóng
Em xa cách trong cắt chia, lửa đạn
Hai mươi năm, người cũ khác xưa không?
[…]
[…]
Ðây ảnh chàng trai em của tôi
Phong sương đã đổi nét em rồi
Em không gầy yếu như xưa nữa
Em lớn ngang tàng, vượt cả tôi
Khuôn mặt xương xương nắng sạm đen
Miệng cười hóm hỉnh đậm đà duyên
Nhớ thương dâng cả về đôi mắt
Ðôi mắt thông minh sáng dịu hiền
[…]
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó…
Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu
Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di
[…]
[…]
Nghĩ đến ngày mai một sớm mai hồng
Kẻ ở thành phố sửa soạn tâm hồn
Ngoài sân ga có người và đường sắt song song
Đầu máy sẽ ló ở khúc quanh đưa tới
Tàu nào qua biên giới đã sang
Những người bước xuống thân thể nhiều năm nói
Kẻ ở quê hương cười đón buồn như sương
Những lời trao, những tiếng nức, những vòng ôm, những thoáng hôn
Chiếc xe ngựa bâng khuâng vào thành phố
[…]
[…]
Đừng khóc nữa em sáng thời gian
Hóa thạch nghìn năm máu dã tràng
Ngọc của đời nhau vùi xanh cát
Có một ngày bừng hoa vông vang
Đừng khóc nữa em giữ về sau
Mé biển rừng đêm những toa tàu
Đa mang yêu dấu, đa mang nhớ
Sẽ trọn đời ta đa mang nhau
[…]