Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Một số bài ngẫu nhiên


  • Đứa bé thả diều trên đồng và vắt cơm cúng mả mới

    Tác giả:

    […]

    gió nhiều thêm
    con diều của tôi quạt hai cánh bay giật lên rồi đứng yên
    tôi đợi cho mọi người đi hết
    cho mấy cái khăn vàng khăn đỏ hết ngoái lại nhìn con ai dại trời nắng không có mũ nón trên đầu
    mấy cây hương còn cháy cắm lên vắt cơm để trên miếng chuối hơ vừa héo
    tôi ngồi xuống đất
    những hột cơm trắng và khô
    tôi ăn cả tàn hương phẩm đỏ vào bụng
    liệu ai ở nhà tôi chết có được một vắt cơm to trắng như thế này để trên mả không

    […]

  • Thư không gửi

    Tác giả:

    […]

    Nhân thế xưa nay thường vẫn thế
    Sáng trưng bạch lạp tiệc truy hoan
    Thâu đêm cuồng loạn thiêu thân thể
    Lệ nến long lanh rỏ mặt bàn

    Cầm bút băn khoăn viết những gì
    Cái gì đích thật cái gì nghi
    Ấy là ảo giác hay chân tướng
    Bất lực thay đầu óc nghĩ suy

    Cái thực nhiều khi là cái mộng
    Tầm thường là kẻ rất cao siêu
    Kìa trông cái tốt đang hư hỏng
    Cái xấu đang khoe vẻ mĩ miều

    […]

  • Mẹ

    Tác giả:

    Con bị thương, nằm lại một mùa mưa
    Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ
    Nhà yên ắng. Tiếng chân đi rất nhẹ
    Gió từng hồi trên mái lá ùa qua.

    Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà
    Trái chín rụng suốt mùa mưa lộp độp
    Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt
    Nhãn đầu mùa, chim đến bói lao xao…

    Con xót lòng, mẹ hái trái bưởi đào
    Con nhạt miệng, có canh tôm nấu khế
    Khoai nướng, ngô bung ngọt lòng đến thế
    Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà.

    […]

  • Xin em nói hộ lời yêu

    Tác giả:

    […]

    Trót lòng một cõi riêng em
    Anh như cỏ cháy khát thèm cơn mưa
    Cho anh xin một – câu – thừa
    Làm râm mát xuống một trưa gió Lào.

    Mây còn mải trắng trên cao
    Em buông giọt mắt rót vào cốc thu
    Chỉ bằng một tiếng chim gù
    Mà xôn xao đất, mà vi vu trời.

    […]

  • Phương xa

    […]

    Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
    Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
    Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
    Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.

    Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỉ,
    Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
    Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
    Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

    […]

  • Bạc đầu xanh biếc nhớ

    Tác giả:

    […]

    Hỡi học trò, tôi nhớ các em! Ngày xưa tôi hứng lá bên thềm, có em cười mỉm: “Thầy, Thi Sĩ”. Em, thế nào khi em lớn lên?

    Em thế nào, em đã thấy thôi. Tang thương không nỡ trách ông Trời! Tôi mơ Đà Lạt từng đêm mộng, tự hỏi sao tôi lạc xứ người…

    Em, các em còn đứng đó không? Trường xưa mái ngói nắng mai hồng, áo dài em trắng bay trong gió, Thầy bạc đầu xanh biếc nhớ nhung…

Một số bài khác