Sóng vỗ
[…]
Lòng ta uống gió mà say
Tan ra cồn khói đảo mây chập chờn
Biển sâu? ly biệt sâu hơn
Muôn đời sóng vỗ mỏi mòn bến không
[…]
[…]
Lòng ta uống gió mà say
Tan ra cồn khói đảo mây chập chờn
Biển sâu? ly biệt sâu hơn
Muôn đời sóng vỗ mỏi mòn bến không
[…]
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly
Tiễn em về xứ mẹ
Anh nói bằng chiếc hôn
Không có gì lâu hơn
Một trăm ngày xa cách
Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng
[…]
[…]
Tôi mơ buổi mai trời sáng
Hoa cười nở thắm vườn trinh
Tay súng cầm ngang, miệng hát:
– A ha, này tuổi Thanh Bình
Em lại trở về buồng cũ
Bên chồng ôm ấp con thơ
Tôi lại trở về gác nhỏ
Nhìn em như chẳng bao giờ…
[…]
[…]
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Viết ước mơ lên những vỏ sò
Và hãy viết tên em lên cát
Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa bờ
Sẽ thấy bóng một người nao nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ.
Ra khơi sương khói một chiều
Thùy dương rũ bến tiêu điều ven sông
Lơ thơ rớt nhẹ men lòng
Mây trời pha ráng lụa hồng giăng ngang
Có thuyền viễn xứ Đà Giang
Một lần dạt bến qua ngàn lau thưa
Hò ơi! Câu hát ngàn xưa
Ngân lên trong một chiều mưa xứ người
Đường về cố lý xa xôi
Nhịp sầu lỡ bước, tiếng đời hoang mang
Sau mùa mưa gió phũ phàng
Bến sông quay lại, hướng làng nẻo xa
Lệ nhòa như nước sông Đà
Mái đầu sương tuyết lòng già mong con
Chiều nay trời nhẹ xuống hồn
Bao nhiêu sương khói chập chờn lên khơi
[…]
[…]
Em như viên cuội rơi rồi dưới đáy
Anh về bến cũ vớt mùa thu lên…
[…]
Tình yêu muôn thuở chẳng nghèo
Tước đay se võng nhuộm điều cứ mơ
Cứ như người xửa người xưa
Em nhan sắc thế nên giờ tôi say.
Ngồi nghe biển hát rì rào
Như lời ru tự thuở nào ấu thơ
Những lời mẹ hát ầu ơ…
Ru con khôn lớn bây giờ còn vang
Những đêm trăng toả ánh vàng
Nghe lời mẹ hát, mơ màng con say
[…]
[…]
Cà phê rớt vào tim thành nhớ
Nhớ rớt vào nhau sẽ thành yêu
Em rớt vào anh như cánh diều
Tiếc nỗi cà phê rớt nhầm áo
Áo rớt chẳng còn em cầm về
Em chẳng phải diều khi trời bão
Em là chim, và chim di cư
[…]
[…]
Cái thiệp cưới trên tay ấm áp màu trời
Tôi gọi vợ mình và biết mình có lỗi
Tất bật ăn làm, quên ngày mình cưới
Trước hạnh phúc bạn bè, em có trách anh không?
Bỗng nhiên gặp một phút rưng lòng
Tôi nắm tay vợ mình, cố mường tượng ra lần thứ nhất mình đã nắm
Cái bàn tay bây giờ khác lắm
Nếp nhăn chảy qua thời mình yêu…
[…]
Bạn mình lấy vợ em có vui không?
Cái anh chàng lênh khênh tưởng như đi suốt đời mình không cần chỗ tựa
Cái anh chàng có thể làm thơ bằng tiếng mẹ mình và giảng thơ bằng ngoại ngữ…
Tính tế và cởi mở
Thường mang đến niềm vui cho đám đông…
Cái anh chàng đôi lúc tưởng có gì rồi mà hóa ra không
Và đột ngột đang không thành có
Như sáng nay bàn tay của gió
Lật tờ vui: cái thiệp cưới trên bàn!
Thế là thật rồi
Cuộc sống qua trang
Hai bạn sẽ gặp trên vở mình những gì chúng tôi đã viết
Hạnh phúc tuyệt vời và yêu cầu quyết liệt
Đối mặt ta phía trước con đường…
[…]