Chỗ ấy
Con chim biển bay đi rồi lượn lại nhiều vòng
Biển phẳng tắp chim thấy gì chỗ ấy?
Có phải ngàn thước thẳm dưới cánh hải âu
Con chim trời ấy thấy
Một cuộc đời vượt biển đã chìm châu.
Con chim biển bay đi rồi lượn lại nhiều vòng
Biển phẳng tắp chim thấy gì chỗ ấy?
Có phải ngàn thước thẳm dưới cánh hải âu
Con chim trời ấy thấy
Một cuộc đời vượt biển đã chìm châu.
[…]
Người nằm nghe đất bao lâu
Tai nương ngợ tiếng đời sau thở dài
Lung linh sóng nắng đan cài
Cõi Trong điệp điệp Cõi Ngoài mang mang
Chợt đâu rụng tiếng phai tàn
Rơi ngưng nửa dáng nắng vàng trôi qua
Linh hồn thiếp giữa triều hoa
Bóng hình thôi đã nhạt nhoà quanh thân.
[…]
Hôm qua tôi cố gắng nhủ lòng mình phải vui. Không với bạn trọn đời sao với tôi từng đoạn? Mở máy xe ngồi nán, nắng chiều rơi lung linh… Nắng chiều rơi lung linh. Tôi gục trên tay lái. Tôi biết bên tay phải không ai ngồi bên tôi…
Hôm qua phố lên đèn. Tôi lái xe chạy miết. Đường dài bao tha thiết, bánh luân hồi cứ lăn. Chuyện không phải một năm mà ngàn năm như thế. Tôi nhớ em xiết kể: em cũng bạn của tôi! Tôi nhớ miệng em cười, nhớ cả cành hoa lý…
Tóc em dài chưa nhỉ ôi đường xa đường xa…
[…]
Vườn tôi mưa rưng rưng từ khi tôi biết nhớ.
Vườn tôi cây sào lỡ: không trái nào trên cao!
Bởi em: một vì sao, tôi đầy tràn nước mắt!
Bởi em: còn như mất, muôn đời là chiêm bao!
Tôi hỏi cỏ. Nghẹn ngào. Tôi hỏi hoa. Hoa héo.
Kìa con chim chèo bẻo bay đi rồi, hoàng hôn!
Vườn tôi đầy trong hồn những mùa thương nhớ cũ
[…]
[…]
Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương.
[…]
Ôi nét mày dài
Đôi mắt đậm
Và mái tóc đen
Anh biết nói làm sao tình kể lể
Trọn đời sau trên tim anh xin để
Cả ngai tình em ngự trị hồn anh
Mà những ngày hôm nay
Ngày mong manh
Anh sợ quá phút linh hồn anh tan vỡ
[…]
[…]
Ta bay vào rừng tóc
Ngây dại thở kỳ hương
Lòng ta nức nở khóc
Lệ nhỏ ướt môi hường
Ta nằm trên đồi vú
Thổn thức cùng tiếng tim
Nghe tình em chớm nụ
Trong da thịt im lìm
[…]
Mấy hôm nay không mưa. Tháng Năm đẹp như Thơ! Bắt đầu mùa Hạ mới, tiếng ve sầu chắc nổi ở quê nhà, quê xưa? Những chùm hoa lựu như chứa chan thêm màu nắng? Những cọng hoa huệ trắng như xa vắng nỗi buồn? Trên đầu suối nước tuôn mang màu xanh của núi, về đâu hỡi dòng suối? Về đâu về con sông? Về đâu về hướng Đông đổ đầy thêm Nam Hải?
Ơ kìa em cô gái đi trong ngày tháng Năm. Hoa giấy nhuộm màu trăng nở vàng sân gạch đỏ… Em đi hoa sen nở sau gót giày biết không? Em đi về nhớ nhung, cõi nào anh tư lự. Chưa đủ buồn xa xứ nên buồn thêm có sao! Em đi con đường cao, lòng anh chùng lũng thấp, tại sao vừa thấy mặt mà nhớ như hôm qua, mà nhớ như rất xa…
[…]
[…]
Như Băng em xin ngó nẻo thiên đàng
Để nguy hiểm ta sống đời địa ngục
Ta chỉ sợ rồi đây nơi nhà phúc
Máu tai ương sẽ vấy tấm thân em
Lưỡi dao người sẽ sẻ gót chân sen
Em sẽ chết dập bàn tay ngà ngọc
Rồi ta khóc đến tan tành trí óc
[…]
Như Băng Như Băng một chiều hoi hóp lửa
Là một chiều tận thế của tương lai
Biết chăng thôi đã chết cả hình hài
Thôi chết cả linh hồn đời nhân loại
Bao xây dựng đi về trong hủy hoại
Bao văn minh hạnh phúc vẫn không thành
Bao đền đài cũng vẫn chỉ hư danh
Bao khoa học không giữ người giá trị
Bao cao thượng chỉ thành ra vị kỉ
Bao lợi quyền mà hóa vẫn tay không
Kìa điêu linh thì cứ đấy em trông
Xe hiện tại dẫn ngày mai xuống hố
[…]
[…]
Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu
Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang
[…]
Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê?
[…]