Những cánh buồm mùa thu
[…]
Nắng hoa cúc nở khuy vàng áo cát
Buồm chở trời xanh thu ghé hỏi bờ.
[…]
Nắng hoa cúc nở khuy vàng áo cát
Buồm chở trời xanh thu ghé hỏi bờ.
Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Nàng im lặng và nàng ngự trị
Những cây cối vì nàng mà trổ lá xanh
Cầm thú vì nàng mà sinh nở
Anh vì nàng ngực đầy hơi thở
Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Mặt trời vỡ tràn trề bình rượu đỏ
Anh bơi tới giữa dòng sông vô tận đó
[…]
[…]
Nằm đây cổ đắng đầu khô cứng
Dỗ lòng trăm bận vẫn chưa quên
Quanh ta chữ nghĩa lên mùi mốc
Thiên hạ ngoài đang cơn đảo điên
Đập vỡ ly không lầm chén rượu
Chập chờn vị thuốc tưởng hơi men
Cơm áo rơi theo đời thất bát
Thau vàng lẫn lộn bước bon chen
Bè bạn ai còn lai vãng mấy
Bên nhau lòng lạnh buốt như tiền
Cửa khép đêm đêm phòng bất trắc
Kín lời sợ đến cả anh em
[…]
Hôm nay Nga buồn như con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao anh chả là nước biển.
[…]
Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
Đừng để thời gian dày như trăm vạn lớp chấn song thưa
Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi!…
[…]
[…]
Long lanh mắt sóng lệ nào?
Chông dài, giáo nhọn, thành cao đâu rồi?
Mây trắng núi, cỏ xanh trời
Sầu xưa gió ngược, bèo xuôi hững hờ…
[…]
[…]
Sương nắng gội chưa mờ hơi thở biếc
Tình thiên thu trăm bến rộng xa nguồn
Tôi đã tát cạn đời mình không tưởng tiếc
Cầm bằng như gió tạt qua truông.
Người độ ấy đã qua mùa khôn lớn
Đường trăm năm đã mấy bận chia xa
Tôi thắp tuổi hong trên bờ nắng muộn
Nghe giọt tình ngấm nhẹ mấy làn da.
Cây nhớ lá đã đôi lần khóc gọi
Đường nhớ chân từng lớp cuội rang sầu
Chim nhớ bạn quẩn quanh tìm, cánh mỏi
Tôi nhớ người như núi thẳm sông sâu.
Tay trút rộng xuống vuông đời hẹn cũ
Lời tình khô không sáng đủ hiên lòng
Người đã lạ, trăn năm dù cổ thụ
Như giọt chiều rơi hút giữa thinh không.
[…]
Sớm ra đi sớm hoa không biết
Đêm trở về đêm cành không hay
Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi góc tường in cái bóng gầy.
Tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối
Như em đi mà tiếng chẳng quay về
Mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ
Đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau
Tôi không thể xóa biển chiều sóng gội
Dù hôm qua tâm đã tịnh yên rồi
Cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới
Đôi khi lòng tôi lại rất khoan thai
Tôi không thể nói gì khi đã chết
Như chưa ai kể được phút ban đầu
Con đường nhỏ có hai hàng bã đậu
Đôi khi tình tôi lạc tuốt trên cao
[…]
[…]
Hỡi học trò, tôi nhớ các em! Ngày xưa tôi hứng lá bên thềm, có em cười mỉm: “Thầy, Thi Sĩ”. Em, thế nào khi em lớn lên?
Em thế nào, em đã thấy thôi. Tang thương không nỡ trách ông Trời! Tôi mơ Đà Lạt từng đêm mộng, tự hỏi sao tôi lạc xứ người…
Em, các em còn đứng đó không? Trường xưa mái ngói nắng mai hồng, áo dài em trắng bay trong gió, Thầy bạc đầu xanh biếc nhớ nhung…
[…]
Tối sáng không phân nhọ mặt người
Là giờ xuất hiện của bầy dơi
Rợp trời những cánh bay hôi hám
Trên lối ta đi tới cuối trời
Quạ cú ào theo kín một bầy
Cáo chồn mai phục mỗi hàng cây
Dăm con ma xó tanh mùi đất
Cống rãnh chui lùn cũng bủa vây
Bàn độc chen chân chó nhảy ngồi
Mồ chiều xanh lạnh lửa ma trơi
Dậu chưa đổ đã bìm chen lấn
Huyệt chửa đào xong đã quỷ cười
[…]