Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Võ Tấn Khanh

Vo Tan Khanh

Nhà thơ Võ Tấn Khanh còn có bút hiệu Tôn Nữ Hoài My, sinh năm 1942 ở Thuận Hòa (Thuôn), Ninh Thuận, quê gốc ở Phan Rang. Ông làm thơ viết văn từ năm 1959. Thời kì trước năm 1975, cùng với Nguyên Minh, Ngụy Ngữ, Huỳnh Hữu Võ, ông là thành viên nhóm thực hiện bán nguyệt san Ý Thức có trụ sở tại 11 Nguyễn Thái Học, Phan Rang. Ông còn có thơ văn đăng trên các tạp chí Văn, Bách Khoa, Thư Quán…

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Chim bay về đâu (truyện)
  • Phương xưa (thơ)
  • Sương khói trăm năm (thơ, 2007)

    • Đà Lạt, mưa


      Ở đây lạnh núi mưa rừng
      Ta nghe đời lụn trên từng tấc da
      Nhìn đâu cũng thấy quê nhà
      Sao trong gang tấc vẫn xa nghìn trùng.

      Ở đây ngày tháng như bưng
      Giam ta chết ngột trong từng ủ ê
      Chim thiêng có nhớ đường về
      Vất vơ nẻo nọ ê chề lối kia.

      […]

    • Những ngày đau nằm ở thư viện Duy Tân


      […]

      Nằm đây cổ đắng đầu khô cứng
      Dỗ lòng trăm bận vẫn chưa quên
      Quanh ta chữ nghĩa lên mùi mốc
      Thiên hạ ngoài đang cơn đảo điên

      Đập vỡ ly không lầm chén rượu
      Chập chờn vị thuốc tưởng hơi men
      Cơm áo rơi theo đời thất bát
      Thau vàng lẫn lộn bước bon chen

      Bè bạn ai còn lai vãng mấy
      Bên nhau lòng lạnh buốt như tiền
      Cửa khép đêm đêm phòng bất trắc
      Kín lời sợ đến cả anh em

      […]

    • Hoài My, khi về lại


      […]

      Sương nắng gội chưa mờ hơi thở biếc
      Tình thiên thu trăm bến rộng xa nguồn
      Tôi đã tát cạn đời mình không tưởng tiếc
      Cầm bằng như gió tạt qua truông.

      Người độ ấy đã qua mùa khôn lớn
      Đường trăm năm đã mấy bận chia xa
      Tôi thắp tuổi hong trên bờ nắng muộn
      Nghe giọt tình ngấm nhẹ mấy làn da.

      Cây nhớ lá đã đôi lần khóc gọi
      Đường nhớ chân từng lớp cuội rang sầu
      Chim nhớ bạn quẩn quanh tìm, cánh mỏi
      Tôi nhớ người như núi thẳm sông sâu.

      Tay trút rộng xuống vuông đời hẹn cũ
      Lời tình khô không sáng đủ hiên lòng
      Người đã lạ, trăn năm dù cổ thụ
      Như giọt chiều rơi hút giữa thinh không.

      […]