Trường ca tình điên
[…]
Ồ, trăng dại như mặt người tự tử.
Trăng ơi trăng, trăng đâu phải là em!
Ta bỏ mặc vầng trăng bên vũng lệ
Đi tìm em nơi cuối bể đầu ghềnh.
[…]
[…]
Ồ, trăng dại như mặt người tự tử.
Trăng ơi trăng, trăng đâu phải là em!
Ta bỏ mặc vầng trăng bên vũng lệ
Đi tìm em nơi cuối bể đầu ghềnh.
[…]
Trên những chuyến xe bò
Đi về đường Trèm Vẽ
Việt Bắc âm u
Đường dài Thanh Nghệ
Người Thủ đô tản cư
Đoàn xe đi
Chở nặng tâm tư
Một góc nhà
Một hè phố
Mắt em biếc
Một chiều xưa
Quan Thánh
Cổ Ngư
Bạch Mai
Bóng liễu Tháp Rùa
Một thằng bạn
Một thằng con
ở lại
[…]
[…]
Đừng nương nhẹ em, đừng gắng nhìn em lâu thêm một phút
Đừng ngập ngừng những câu nói bâng quơ
Tên của anh vẫn nằm giữa bài thơ
Ngực em vẫn đau khi ngày mới bắt đầu bằng ý nghĩ
Về một tâm hồn nắng mưa nhàu nhĩ
Hòn đá xù xì chưa ai mài cho tròn trịa đã mọc rêu
Sông mà cũng có ngày cạn nước
Thì nỗi đau dài được mấy mùa!
Anh đừng sợ! Em đã không cần nữa
[…]
– Em yêu, anh quá bận để yêu em:
Hôm nay họp hành, ngày mai tổng kết
Đời cuốn anh đi trong vòng quay mải miết
Em yêu, anh quá bận để yêu em!
Anh trả em những cỏ biếc, nắng êm
Trả những nụ hôn nồng nàn hình như từng có
Tất cả như bóng mây râm thoáng qua trời giông gió
Giờ bình yên rồi. Anh bận lắm, em biết không?
Hãy dẹp lại một bên những khao khát trong lòng
Hãy nén lại tình em thôi đừng bừng lên nữa
Tim đầy ắp lo toan, đâu chỉ là nơi giữ lửa
Như cuộc đời đâu chỉ có tình yêu!
[…]
[…]
Tôi sẽ bỏ đi, bỏ đi rất xa
Ðến một ngôi nhà mở toang hết cửa
Hay kéo dài thời gian
Bắt chủ nhật làm thứ tám
Thứ hai thành chủ nhật
Và dứt bỏ những ngày dĩ vãng thứ hai
Tôi nhớ vợ tôi lắm
Xin được về hai ngày
Nhà tôi ở Mường Lay
Có con sông Nậm Rốm
Ngày kia tôi sẽ đến
Lại cầm súng được ngay
Tôi càng bắn đúng Tây
Vì tay có hơi vợ
Cho tôi đi, đừng sợ
Tôi không chết được đâu
Vì vợ tôi lúc nào
cũng mong chồng mạnh khỏe
[…]
Em ở bên trời
Trẫm ở đây
Trẫm sầu hôm sớm
Tới hôm mai
Làm thơ gởi tặng
Cho em vậy
Em đáp vài dòng
Cho Trẫm hay
Một sớm mai nào
Rỗi rảnh hơn
Trẫm đi kiếm khắp
Mọi con đường
Gặp em Mọi Nhỏ
Xưa kia ấy
Thoả mộng bình sinh
Một thuở này
[…]
Trẫm nhớ em như
Nhớ một người
Rất gần mà cũng
Rất xa xôi
Vì sao? Quả thật
Trẫm không biết
Giải thích thế nào
Cho rõ ra
Chỉ biết rằng em
Đẹp quá chừng
Khiến linh hồn Trẫm
Nhớ mông lung
Nhớ xa vắng quá
Như người lạ
Nhớ một người xa lạ quá chừng.
Trẫm sẽ làm thơ
Suốt Bình Sinh
Trẫm làm thơ suốt
Cõi Bình Sinh
Trẫm tặng riêng Em
Là Em Mọi
Hoa ở Trên Ngàn
Em rất xinh
Trẫm sẽ cho em
Trang mộng này
Trao vào em giữ
Ở trong tay
Sinh bình em sẽ o bồng bế
O bế bình sinh
Kỷ vật này.
Trẫm ghé thăm em
Một bận này
Mai sau Trẫm sẽ
Nhớ hôm nay
Một lần Trẫm ghé
Thăm em thế
Suốt một bình sinh
Trẫm nhớ hoài
Em mở hai hàng
Cỏ mọc ra
Trẫm nhìn thơ mộng
Cỏ chan hòa
Um tùm một cõi
Hương lồng lộng
Phơ phất tà xiêm
Phe phẩy hoa.