Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Bếp lửa

    Tác giả:

    […]

    Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
    Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
    Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
    Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
    Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
    Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
    Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
    Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
    Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
    Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!

    Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
    Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
    Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
    – Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?

  • Mẹ

    Tác giả:

    Con bị thương, nằm lại một mùa mưa
    Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ
    Nhà yên ắng. Tiếng chân đi rất nhẹ
    Gió từng hồi trên mái lá ùa qua.

    Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà
    Trái chín rụng suốt mùa mưa lộp độp
    Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt
    Nhãn đầu mùa, chim đến bói lao xao…

    Con xót lòng, mẹ hái trái bưởi đào
    Con nhạt miệng, có canh tôm nấu khế
    Khoai nướng, ngô bung ngọt lòng đến thế
    Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà.

    […]

  • Thơ tình ngày biển động

    Tác giả:

    […]

    Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
    Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với,
    Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
    Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?
    Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki?
    Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt?
    Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt?
    Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?
    Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì?
    Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng?
    Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn,
    Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia

    […]

  • Nhớ

    Tác giả:

    Lũ chúng tôi
    Bọn người tứ xứ,
    Gặp nhau hồi chưa biết chữ
    Quen nhau từ buổi “Một hai”
    Súng bắn chưa quen,
    Quân sự mươi bài
    Lòng vẫn cười vui kháng chiến
    Lột sắt đường tàu,
    Rèn thêm đao kiếm,
    Áo vải chân không,
    Đi lùng giặc đánh.

    Ba năm rồi gửi lại quê hương.
    Mái lều gianh,
    Tiếng mõ đêm trường,
    Luống cày đất đỏ
    Ít nhiều người vợ trẻ
    Mòn chân bên cối gạo canh khuya
    Chúng tôi đi
    Nắng mưa sờn mép ba lô,
    Tháng năm bạn cùng thôn xóm.
    Nghỉ lại lưng đèo
    Nằm trên dốc nắng.
    Kì hộ lưng nhau ngang bờ cát trắng.
    Quờ chân tìm hơi ấm đêm mưa.
    – Đằng nớ vợ chưa?
    – Đằng nớ?
    – Tớ còn chờ độc lập
    Cả lũ cười vang bên ruộng bắp,
    Nhìn o thôn nữ cuối nương dâu.

    […]

  • Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây

    […]

    Trường Sơn Tây anh đi, thương em
    Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo
    Muỗi bay rừng già cho dài tay áo
    Rau hết rồi, em có lấy măng không.

    Em thương anh bên Tây mùa đông
    Bướm khe cạn nước bay lèn đá
    Biết lòng anh say miền đất lạ
    Chắc em lo đường chắn bom thù

    […]

  • Với Khánh Ly

    […]

    Tất cả cạn dần chỉ còn mơ ước
    Ngày đoàn tụ ôi vẹn tròn đất nước
    Cầu mong, cầu mong, em hát khúc cầu mong
    Thì đầu phố nhà em cây điệp lại lên hồng
    Môi của mùa hè hát trời xanh giải phóng
    Người về. Giặc tan. Đất lành yên tiếng súng
    Bè bạn quây quần mà thiếu bóng em

    […]

  • Bài thơ về tiểu đội xe không kính

    Không có kính không phải vì xe không có kính
    Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
    Ung dung buồng lái ta ngồi,
    Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng

    Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
    Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
    Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
    Như sa, như ùa vào buồng lái

    […]

  • Nguyễn Văn Trỗi

    Tác giả:

    […]

    Việt Nam xứ sở thần tiên
    Bốn mùa một sắc trời riêng đất này
    Xóm làng, đồng ruộng, rừng cây
    Non cao gió dựng, sông đầy nắng chan
    Sum sê xoài biếc, cam vàng
    Dừa nghiêng cau thẳng hàng hàng nắng soi
    Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
    Như sông, như núi, như người Việt Nam
    Đầu trời ngất đỉnh Hà Giang
    Cà Mau cuối đất mỡ màng phù sa
    Trường Sơn chí lớn ông cha
    Cửu Long lòng mẹ bao la sóng trào
    Mặt trời ánh sáng tự hào
    Dáng đi cũng lấp lánh màu tự do
    Bốn ngàn năm dựng cơ đồ
    Vạn năm từ thuở ấu thơ loài người
    Ôi Việt Nam! Việt Nam ơi!
    Việt Nam, ta gọi tên Người thiết tha.