Lên mù sương xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
Giọng người đổ xuống bến xanh Đời vui đón hội sao đành sớm tan Bước chùng gió bão Tây Nam Rừng sâu giếng cạn bóng hoang liêu thành Hãi hùng bi kịch đồi tranh Trùng quan vó ngựa tế nhanh trong mù Thân người nát ở phía sau Ngàn năm mắt khép khổ đau khôn hàn.
Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu, bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con.
Giã từ cõi mộng điêu linh Tôi về buôn bán với mình phôi pha – Mình ơi! Tôi gọi bằng nhà Nhà tôi! Tôi gọi mình là nhà tôi Bây giờ xuôi ngược đôi nơi Thôi mình ở lại tôi dời chân đi Thưa rằng: – Ở cái quái gì Chàng đi thiếp cũng xin đi với chàng