Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Tô Thùy Yên


  • Cánh đồng con ngựa chuyến tàu


    Trên cánh đồng hoang thuần một màu
    Trên cánh đồng hoang dài đến đỗi
    Tàu chạy mau mà qua rất lâu
    Tàu chạy mau, tàu chạy rất mau
    Ngựa rượt tàu, rượt tàu, rượt tàu
    Cỏ cây, cỏ cây lùi chóng mặt
    Gò nống cao rồi thung lũng sâu
    Ngựa thở hào hển, thở hào hển
    Tàu chạy mau, vẫn mau, vẫn mau
    Mặt trời mọc xong, mặt trời lặn
    Ngựa gục đầu, gục đầu, gục đầu
    Cánh đồng, a! cánh đồng sắp hết
    Tàu chạy mau, càng mau, càng mau
    Ngựa ngã lăn mình mướt như cỏ
    Chấm giữa nền nhung một vết nâu.

  • Ta về


    […]

    Ta về khai giải bùa thiêng yểm
    Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
    Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
    Một lần kể lại để rồi thôi

    Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
    Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
    Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
    Mười năm, cây có nhớ người xa?

    Ta về như đứa con phung phá
    Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
    Mười năm, con đã già trông thấy
    Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

    Con gẫm lại đời con thất bát
    Hứa trăm điều một chẳng làm nên
    Ðời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
    Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

    […]

  • Trường Sa hành


    […]

    Bốn trăm hải lý nhớ không tới
    Ta khóc cười như tự bạo hành
    Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
    Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.

    Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
    Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi?
    Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
    Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.

    […]

  • Nhớ có lần, trên Bắc khuya, nghe một lão đàn hát


    […]

    Pháp trường úng máu, khí xung uất
    Ngần ấy năm còn nghe rợn thiêng
    Biệt đảo, mùa mùa gió chướng nổi
    Bè thả về không tới đất liền
    Bao phen nước cũ thay danh hiệu
    Mưa nắng bay lần hơi hướm quen
    Trăng chết đồng xa, buổi mạt pháp
    Áo đạo chìm cây cỏ cấm sơn
    Làng đã cháy, im lìm bất trắc…
    Người nhớ người mà cũng sợ người
    Trời ơi, những xác thây la liệt
    Con ai, chồng ai, anh em ai?

    […]

  • Chiều trên phá Tam Giang


    […]

    Chiều trên phá Tam Giang
    Anh sực nhớ em
    Nhớ bất tận

    Giờ này thương xá sắp đóng cửa
    Người lao công quét dọn hành lang
    Những tủ kính tối om
    Giờ này thành phố chợt bùng lên
    Để rồi tắt nghỉ sớm
    (Sài Gòn nới rộng giờ giới nghiêm
    Sài Gòn không còn buổi tối nữa)
    Giờ này có thể trời đang nắng
    Em rời thư viện đi rong chơi
    Dưới đôi vòm cây ủ yên tĩnh
    Viền dòng trời ngọc thạch len trôi

    Nghĩ tới ngày thi tương lai thúc hối
    Căn phòng cao ốc vàng võ ánh đèn
    Quyển sách mở sâu đêm
    Nghĩ tới người mẹ đăm chiêu, đứa em quái quỷ
    Nghĩ tới đủ thứ chuyện tầm thường
    Mà cô gái nào cũng nghĩ tới
    Rồi nghĩ tới anh, nghĩ tới anh
    Một cách tự nhiên và khốn khổ

    […]

  • Giã biệt


    […]

    Em ở lại
    Em ở lại
    Sau một cuộc hành trình kể cũng là dài
    Băng qua nhiều đổ nát
    Chọn thành phố của anh làm trạm cuối ngồi xuýt xoa chân
    Thành phố của anh
    Nắng mưa thương giận rõ ràng
    Sức sống trẻ hỗn hào lấn lướt
    Kinh rạch đen tanh
    Những khoảng trời cây co rúm
    Thành phố của anh
    Chưa bao giờ thực sự huy hoàng
    Chưa bao giờ thực sự vinh quang
    Nhưng thành phố của anh
    Thường cũng có những buổi chiều dịu lãng…

    […]

    Anh mong em cất được ngôi nhà
    Lưu trữ những giấc mộng
    Gìn giữ em yên ấm một đời
    Cây cỏ khuyên nguôi
    Dù thế nào, hạnh phúc trong đầu mình vẫn có thật…
    Hứa đi em
    Nghe im lặng mà sống
    Nhìn trời đất mà vui
    Hãy như người từng trải mỏi mê về
    Lúc tàn khuya
    Nhà hương hỏa tối mốc
    Còn ai không, có gọi chỉ thêm buồn
    Thôi, chẳng tiếc túi vàng đã phung phá
    Mà mừng mẩu nến chợt tìm ra

    […]