Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Ta về

    Tác giả:

    Ta về một bóng trên đường lớn
    Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
    Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
    Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

    Vĩnh biệt ta mười năm chết dấp
    Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu
    Mười năm mặt sạm soi khe nước
    Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

    Ta về qua những truông cùng phá
    Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
    Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
    Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

    Chỉ có thệ Trời câm đất nín
    Ðời im lìm đóng váng xanh xao
    Mười năm, thế giới già trông thấy
    Ðất bạc màu đi, đất bạc màu

    Ta về như bóng chim qua trễ
    Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
    Ai đứng trông vời mây nước đó
    Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

    Một đời được mấy điều mong ước
    Núi lở sông bồi đã mấy khi
    Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
    Mười năm, cổ lục đã ai ghi

    Ta về cúi mái đầu sương điểm
    Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
    Cảm ơn hoa đã vì ta nở
    Thế giới vui từ mỗi lẻ loi

    Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
    Làng ta ngựa đá đã qua sông
    Người đi như cá theo con nước
    Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

    Ta về như lá rơi về cội
    Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
    Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
    Giải oan cho cuộc biển dâu này

    Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
    Ruột mềm như đá dưới chân ta
    Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
    Người thức mong buồn tận cõi xa

    Ta về như hạt sương trên cỏ
    Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
    Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
    Tội tình chi lắm nữa người ơi

    Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
    Mười năm người tỏ mặt nhau đây
    Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
    Ðành uống lưng thôi bát nước mời

    Ta về như sợi tơ trời trắng
    Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
    Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
    Dừng chân nghe quặn thắt tâm can

    Lời thề buổi ấy còn mang nặng
    Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
    Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
    Mười năm ta vẫn cứ là ta

    Ta về như tứ thơ xiêu tán
    Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
    Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
    Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

    Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
    Nhà thương khó quá sống thờ ơ
    Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
    Khách cũ không còn, khách mới thưa

    Ta về khai giải bùa thiêng yểm
    Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
    Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
    Một lần kể lại để rồi thôi

    Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
    Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
    Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
    Mười năm, cây có nhớ người xa?

    Ta về như đứa con phung phá
    Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
    Mười năm, con đã già trông thấy
    Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

    Con gẫm lại đời con thất bát
    Hứa trăm điều một chẳng làm nên
    Ðời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
    Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

    Ta về như tiếng kêu đồng vọng
    Rau mác lên bờ đã trổ bông
    Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
    Chờ anh như biển vẫn chờ sông

    Ta gọi thời gian sau cánh cửa
    Nổi mừng giàn giụa mắt ai sâu
    Ta nghe như máu ân tình chảy
    Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

    Ta về dẫu phải đi chân đất
    Khắp thế gian này để gặp em
    Ðau khổ riêng gì nơi gió cát
    Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm

    Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
    Ðêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
    Tình xưa như tuổi già không ngủ
    Thức trọn, khua từng nỗi xót xa

    Ta về như giấc mơ thần bí
    Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
    Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
    Trọn đời nổi nhớ sáng khôn nguôi

    Bé ơi, này những vui buồn cũ
    Hãy sống, đương đầu với lãng quên
    Con dế vẫn là con dế ấy
    Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

    Ta về như nước Tào Khê chảy
    Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
    Thân thích những ai giờ đã khuất
    Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

    Người chết đưa ta cùng xuống mộ
    Ðâu còn ai nữa đứng bờ ao
    Khóc người ta khóc ta rơi rụng
    Tuổi hạc ôi ngày một một hao

    Ta về như bóng ma hờn tủi
    Lục lại thời gian kiếm chính mình
    Ta nhặt mà thương từng phế liệu
    Như từng hài cốt sắp vô danh

    Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
    Ðọc lại bài thơ thủa thiếu thời
    Ai đó trong hồn ta thổn thức
    Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

    Ta về như hạc vàng thương nhớ
    Một thủa trần gian bay lướt qua
    Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
    Ðành không trải hết được lòng ta

    Bình luận

    1. Thảo Linh Chi says:

      Ta về nghe xót xa hằn đậm
      Dấu vết thời gian quá mịt mùng
      Để nỗi yêu thầm đau chất ngất
      Đời lên tiếng khóc bởi bao dung

      Nhìn trước sau đâu cũng đất trời
      Hương lòng đổ lệ thắt đầy vơi
      Tình chia nhiều nỗi ngàn cung bậc
      Nhỏ máu mềm thân chỉ một lời.

    2. Chấn Minh says:

      Tô Thùy Yên – I Return
      I return – a shadow on the big road
      No one wrote poems on the faded flap of my shirt…
      Why am I feeling a sudden tenderness in my guts?
      Ten years, even the stone will pity me

      Farewell to me – For ten years I was a man beaten down and left for dead
      In the sacred forest that has remained silent for a thousand autumns
      Ten years, I look at my dark face reflected on the ravine
      I see me turning into a primeval ape

      I return crossing lagoons and passes
      The wrinkles on my forehead play with the passing and whimsical winds
      Mindlessly I watch the ancient sky and the ancient earth
      And I hear the remnants of the sand and the dust and the months and the years blow by

      Just that. The sky is mute and the earth holds itself in
      Life is silent and takes on a bluish green sheen
      Ten years, the world grows visibly older
      The earth is turning gray, the earth turns gray…

      I return like the passing shadow of a late coming bird
      As if hurried by the late seasonal winds
      Who is standing there watching the clouds and the water
      With hair and beard that have been gray for a thousand years

      How may wishes get fulfilled in a life?
      Times and again moutains slide down and rivers fill their banks
      The many sounds that history makes have abated
      Ten years, is there anyone writing them down in the ancient records?

      I return with my speckled gray head bent
      My heart is heavy as it feels the generosity of heaven and earth
      Thank you, oh flowers that bloomed for me
      The world is joyful at each lonely moment

      I Imagine that houses have opened their doors
      That in my village, the stone horse has crossed the river
      That people go like fish swimming in the flowing water
      As the ceremonial drums hurriedly sound the five beats of a welcome

      I return like a leave falling to the roots of the tree
      Gathered around a warm kitchen fire tonight
      Of this little red wine, let’s pour some down
      To cleanse away the injustices that turned mulberry fields into seas

      I cry and thank life as my blood flows
      My guts are as tender as the rocks beneath my feet
      Ten years of these lightning flashes and primordial rains over the oceans
      The one who is awake hears sadness coming in from very far away

      I return like a dewdrop on a blade of grass
      That contains in it all the changing earth’s sorrows
      Even tiny things experience birth, change and death
      Why make each other suffer more, people!

      The breath of autumn blows remembrance into the shop at the sloping road
      Ten years, now we see each other clearly here
      Thousand of miles across mountains and streams, oh clouds that float like duckweed
      I resigned myself to drink to the last drop the bowl of water that was offered to me

      I return like a white silk thread from the heavens
      Fluttering and flowing along with the waning sunrays
      Who calls whom, and who walks on the empty road?
      Yes, aren’t they the gold and the stones calling out to the mandarin road?

      The curse that spans karmas still weighs heavily
      As if caught in a love of life that can’t be undone
      I miss the one from far away and who is beyond remembrance
      Ten years, I am still just me.

      Nothing was as orderly as it was before
      The house is in dire straits, life is listless
      The hedge is leaning, the gate has collapsed, and grass fills the steps
      The old guest is no more, there are few new guests…

      I return to remove the curses from the old sacred talisman
      It is time to wake up, wood and stone!
      Tell me again about the ten nightmarish years
      Tell it to me just once, and then just let it be

      This afternoon I will wander around aimlessly
      I will greet each tree, I will visit each house
      Hi pomelo, hi briar rose, are you all still blooming?
      Ten years, will the trees even remember the one from so far away?

      I return like a prodigal son
      My life bankrupted in the mulberry sea
      Ten years, yes I have grown that much old
      And mother and father, you too are like lamps running out of oil…

      I think back about my broken and battered life
      A hundred promises made, not a single one fulfilled
      Life flows by, waves after waves breaking on the ruins of illusion
      A tear like a silent drop of dew cries as the sky changes

      I return like a cry echoing back from afar
      The pondweed crept up the border and have flowered
      Even if it takes a thousand years, you will be standing there
      Waiting for me like the sea waiting for the river

      I call out to time hiding behind the door
      The joy I feel brings tears to whose deepset eyes
      I feel the blood of gratitude cursing through my veins
      As if we thought we were lost to each other many karmas ago

      I return even if I have to walk barefoot
      All over this world to meet you
      Suffering is not confined to just places where wind and sand blow…
      On the front yard, the banana trees still stay awake through the night

      Does the old pomelo tree still remember to let its white flowers bloom
      The night is still not too old, oh waning moon!
      Old love is like sleepless old age
      The sound of each stumbing step is in the night is like a lament

      I return like a mysterious dream
      Like a child looking for happy nights
      Moonlight leaves a burn on my soul
      All my life, remembrance shines relentlessly

      My child, of the old happiness and sorrows
      Let’s live, let’s stand up and fight back against oblivion
      The cricket is still the same cricket
      It still sings in a familiar voice and as it travels along the blade of grass
      Its voice still sounds familiar

      I return like the water flowing out of the stream of enlightment
      The bright star of ten years has somehow dimmed
      Of my relatives who among them are now gone?
      I listen to life and hear it getting emptier than before

      The dead took me to the grave with them
      On a sad night, who else is standing there at the edge of the pond
      Crying for someone, as I cry for me falling down
      Old age, oh losing more and more of my grip every day
      I return like a sorry and regretful ghost
      Searching again the streams of time to look for my own self
      I pick up each piece of scrap and feel sorry for them
      As if each one of them is a bone that is becoming nameless

      I sit here – on the foundation of my ancestral home
      Rereading the poem of my youth
      Who in my soul is sobbing?
      The moon above still misses its aimless and playful wandering

      I return like a beloved and longed for golden crane
      That once flew and glided over this dusty earth
      I regret that my limited existence
      Doesn’t allow me to fully say all that are in my heart.

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)