Nai
[…]
Biên cương gió bão sa mù
Nửa vầng trăng lạ ửng màu xanh cây
Rừng xưa thả lá theo ngày
Giòng tan tác đổ xuống hoài bến hoang
Gót nai đi giữa thu tàn
Sầu tơi tả rụng muôn vàn lông non
[…]
[…]
Biên cương gió bão sa mù
Nửa vầng trăng lạ ửng màu xanh cây
Rừng xưa thả lá theo ngày
Giòng tan tác đổ xuống hoài bến hoang
Gót nai đi giữa thu tàn
Sầu tơi tả rụng muôn vàn lông non
[…]
Có chiều nào như buổi chiều nay
Cây ôm trời xuống để em đầy
Mơ mơ lời cỏ chân mày phố
Chiều nhớ thương chiều cây nhớ cây
Nghiêng cả chiều nay bông hồng vàng
Giọt chiều trên má lá chiều loang
Em hóa cánh buồm trên mặt đất
Xanh khoảng trời em mới chở sang
Có lẽ nào tôi lại khói sương
Chiều sa đêm mới nhận ra đường
Trăng sao từ độ sinh thành ấy
Chiều có em rồi hoa mới hương
Áo tím chiều ơi nắng gió ơi
Mênh mông là chỗ có em ngồi
Xin cho một chấm trong trời đất
Ðể vịn qua chiều em dắt tôi.
[…]
Chiều cuối năm lá vàng rơi
Ly này ta rót mời người áo xanh
Lòng mưa ngâu, nắng hong hanh
Vàng rêu mái lá, buồn tênh mây trời.
Ly này, em của ta ơi!
Gươm quăng hố thẳm, ta mời ta sao?
Ngựa hồng tung vó trời cao
Áo sồng xưa đã giũ vào hư không…
[…]
[…]
Mời em nhắp chút phù vân
Cầu sinh tử có bao lần vượt qua
Dựa lưng đời bỗng trầm kha
Nhìn sâu ánh mắt
chiều
pha ráng chiều
Cho anh xin chút mỹ miều
Một mai vàng úa bóng thiều quang xưa
(Quẩn quanh tiếng đập chiều mưa
Cụng ly
nhấp chút hương thừa
cuối đông)
Mời em nhắp chút núi sông
Kẻo mai sau
lạc giữa dòng phồn hoa
Đêm say
gõ cửa đời ta
Mới hay dĩ vãng đã là trăm năm
[…]
Nơi ngày xưa bọn mình quen nhau
Quán cũ đã thay màu sơn kí ức
Nụ hôn rơi cũng làm anh buốt ngực
Năm tháng lạ lùng chẳng đợi chờ ai.
Em có lặng im nghe những tàn phai
Thành phố vào đông cơn gió nào lạnh buốt
Tê tái làm sao khi bàn tay đã tuột
Yêu thương mỏng manh sợi chỉ rối lòng…
[…]
Cây bàng đã rụng lá bàng,
Cổng nhà ai đấy có nàng nhìn xa…
Giàn hồng gió tạt là là
Tóc nàng vướng mấy cánh hoa sang mùa
Bên trời bầy én lưa thưa
Mây chiều bát ngát… mơ hồ xa xôi…
Tiều phu gánh củi lên đồi
Chuông chùa gần đấy gióng hồi thu không
Quán đường heo hút lạnh lùng
Có người khép cửa thư phòng ngâm thơ.
Heo may rắc mảnh vàng xuống cỏ
Nắng phai màu trên những mái phố cong
Trái bàng rụng, chiều cô độc vỡ
Ta ngồi, ta hát một lời mong.
[…]
[…]
Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…
Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….
Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…
[…]
Đại lộ trắng những điều con gái
Lòng phải xanh quên đèn đỏ sang đường
[…]
[…]
Cuộc chém giết lặng dần
Các dũng sĩ thân tàn ma dại
Đập nát những cây đàn quý
Ngồi nướng thịt cóc ăn
Con mèo đi hai chân
Kêu lên tiếng trẻ khóc.
[…]