Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Chuyện tôi về

    Tác giả:

    […]

    Tôi đang thồ
    Công an không cho tôi đi
    Bắt quăng đá xuống
    Khắp người tôi lạnh
    Nổi da gà
    Tôi run bắn
    Nhưng kịp thời trấn tĩnh
    – Như thế là các người không
    Cho tôi làm ăn lương thiện
    Chỉ có bọn làm ăn bất lương là tha hồ tự do?
    Cấm làm ăn lương thiện
    Chưa có nước đế quốc
    Thực dân nào
    Dám to gan vi phạm?
    Tôi chỉ còn mỗi cách
    Làm ăn lương thiện
    Là mai tôi đi ăn mày
    Và đừng nói là tôi
    Bôi vàng
    Bôi đen
    Ai cả!
    – Tại sao lại không đi làm
    Cán bộ?
    – Đi làm cán bộ và đi ăn cắp là tôi không đi
    Người công an vội vã lên xe và như ném lại đằng sau:
    – Thôi anh cứ việc thồ

    Thế là tôi lại xếp đá lên xe
    Và lại khom lưng đủn
    Như Giê-xu cõng cây
    Thập tự
    Vừa đủn xe
    Tôi vừa hát lên í ử:

    […]

  • Người em gái

    Tác giả:

    […]

    “Phải rồi lúc bị chém
    Máu chảy rất nhiều
    Phải rồi trước khi chết
    Cô ta chắp tay ngó lên mặt trời chiều
    Phải rồi lúc bị chặt đầu
    Trước sau cô ta không nói được một điều
    Mà thưa ông người bắt cô ta thì rất nhiều
    Mà thưa ông người cầm dao thì rất nhiều
    Mà thưa ông người đọc bản án thì rất nhiều
    Mà thưa ông người tán thưởng cũng rất nhiều
    Mà thưa ông người cắt cổ cũng rất nhiều
    Mà thưa ông người hỏa thiêu cũng rất nhiều

    […]

  • Vẫn thơ tình về một người đàn bà không có tên (II)

    Tác giả:

    […]

    Em ơi em có buồn không
    Thành phố đang thời hỗn loạn
    Nghèo túng lọc lừa bội phản
    Giết người trộm cắp khắp nơi
    Con người nói với con người
    Những lời hằn thù sỉ nhục
    Chiều nay bốn bề mưa xám
    Ra đi, anh vẫn một mình
    Cuộc sống anh không chấp nhận
    Mà thương đến xót xa lòng
    Đâu em miền đất xa xăm
    Đâu em khoảng trời thăm thẳm
    Qua những phố phường buồn nản
    Hãy về đậu xuống vai anh
    Hãy về như cánh chim xanh
    Ru những lời thơ đẹp nhất

    […]

  • Tháp Chàm

    Tác giả:

    […]

    Còn đây vũ nữ lả lơi
    Trăm năm vẫn múa không người lại xem
    Thần tình yêu nép bên thềm
    Mũi tên số phận chưa tìm đích bay

    Còn đây một mẩu cánh tay
    Một bàn chân gãy, một cây gươm cùn
    Một con ngựa mất yên cương
    Một cây cung cháy, lửa cồn xung quanh

    […]

  • Phạm Văn Thông

    Tác giả:

    Anh có thấy không?
    Hai chân nó trồi lên mặt đất kìa
    Giữa khoảng đồng không

    Anh có nhớ không?
    Lúc người ta bắt nó ra ngoài đồng
    Thì nó vẫn còn sống
    Ðến khi nhận đầu nó xuống
    Thì nó vẫn còn sống

    Anh có nhớ không?
    Khi người ta lấp đất lên rồi
    Thì nó vẫn còn sống

    […]

    Thì nó vẫn còn sống: Phạm Văn Thông!

  • Văn bia

    Tác giả:

    […]

    Người nằm
    Ở đây là đàn ông không biết
    Tên tuổi quê quán
    Lúc chết mặc áo lính ngụy
    Quần đàn bà màu nâu
    Nằm sấp cách đường xe lửa năm mét
    Mặt bị đánh giập không có mắt mũi chân tay

    Người chết ở đây
    Hai mươi sáu tuổi
    Bị bắn
    Đạn xuyên qua đầu
    Họ và tên: Phan Văn Tế

    Lý do: ăn cắp bỏ chạy
    Kêu không đứng lại

    […]

    Nguyễn Thị Lùn
    34 tuổi
    Lê Văn E 13 tuổi
    Lê Thị Muốn 10 tuổi
    Lê Văn Thuộc 6 tuổi
    Lê Thị Lý 2 tuổi
    Uống thuốc tự tử ở trong bếp
    Bên cạnh có mấy củ khoai cả hà còn nóng để trong cái rá không có vành

    Trong giấy để lại có viết
    Cực quá sống không nổi
    Mẹ con tôi phải chết

    […]

  • Điều có thật

    Tác giả:

    Em tin là có thật
    giọt mưa thu ngoài hiên
    dẫu nó rơi xuống đất
    chẳng thể nào nhặt lên.

    Em tin là có thật
    nụ hôn trong giấc mơ
    bông hoa hồng đã khóc
    hòn đá biết đợi chờ

    Em tin là có thật
    điều kỳ diệu trên đời
    nếu không làm sao sống
    cùng nỗi khổ con người.

  • Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người

    […]

    Tôi tin vào điều ấy
    Không phải bởi ngày qua thấy bạn trên giường bệnh
    Gương mặt tái nhợt cố nở một nụ cười khó khăn
    Như muốn nói: tôi không thể nghỉ ngơi
    Khi bài thơ đáng viết nhất vẫn đang còn phía trước

    Nhưng bạn đã từ bỏ cõi sống này vào một sớm mai
    Nơi có những nỗi đau không cách gì chữa được
    Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
    Sau tất cả mọi cô đơn.