Ở đời chút kỷ niệm cỏ thơm
Ở đời sáng uống cà phê
Quán trong hẻm nhỏ như quê quán nhà
Ngoại ô thành phố phồn hoa
Ấy Sài – Gòn, ấy thiết tha bấy chầy
Phồn hoa nô nức lắm thay
Càng hăm hở lắm càng ngây thơ nhiều
[…]
Ở đời sáng uống cà phê
Quán trong hẻm nhỏ như quê quán nhà
Ngoại ô thành phố phồn hoa
Ấy Sài – Gòn, ấy thiết tha bấy chầy
Phồn hoa nô nức lắm thay
Càng hăm hở lắm càng ngây thơ nhiều
[…]
[…]
Làm sao nói rằng điều gì đó đang rơi
Điều gì đó đang đầy lên thành lo toan, diệu vợi?
Làm sao khóc khi kỷ niệm riêng biến thành lời nói dối
Không thể gửi về cho bạn một màu hoa?
[…]
[…]
Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà lòng tê tái
Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu.
[…]
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
[…]
Ước hôm Hà Nội anh về
Cà phê quán cóc vỉa hè có Mai
Sương vờ ngái ngủ trên vai
Câu thơ xô lệch phố dài vu vơ…
[…]
Không hy vọng có em về
Ra ngồi quán uống cà phê một mình.
Trời ơi Sa Đéc buồn tênh
Nhớ mong là sóng – ta bềnh bồng trôi.
[…]
[…]
Rồi một mình anh trở lại đây
Cũng đến ngồi y một chỗ này
Buồn một nỗi buồn không thể vợi
Với một vầng trăng một bóng cây…
[…]
Có gì, nào có gì đâu
Mà chùm sao trên mái đầu lung liêng
Chiếc xuồng ai buộc chung chiêng
Sóng xô bên ấy lại nghiêng bên này…
[…]
Tôi còn mãi buổi chiều xanh khắc khoải
Đi sao không hết lòng mình
Những vỉa than ngầm thời trẻ
Bất thần bùng cháy lên
[…]
[…]
Áo ca dao gió cuốn rồi
Cầu ca dao trả cho người khác qua…
Tóc mai rủ xuống hiên nhà
Chuyện xưa dù nhắc cũng là chuyện xưa…
[…]