Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Gặp người em

    Tác giả:

    Những người xưa đi rồi không về nữa
    Một mình anh lại gặp một mình em
    Chiều lửng lơ nghe nắng rụng bên thềm
    Em cúi mặt mắt buồn ươn ướt đỏ

    Nhà anh nghèo, anh đau tim anh yếu phổi
    Đời anh lạnh lùng bốn hướng gió và mưa
    Ta lạc nhau từ em còn bé nhỏ
    Anh thương em câm nín đến bao giờ

    Bởi vì đâu da em xanh giá rét?
    Nắng rưng vàng lên mái tóc mồ côi
    Ngày giặc giã quê hương mình mỏi mệt
    Mười năm qua hình ảnh có ngậm ngùi

    […]

  • Năm 1954

    Tác giả:

    […]

    nếu biết từ hôm ấy
    sẽ là biền biệt cách xa
    ở giữa hai ta
    sẽ là cuộc chiến tranh
    sẽ chỉ rào gai và thù hận
    ta sẽ nói với nhau khác hẳn
    sẽ giữ em ở lại
    làm sao cho đừng phải chia tay

    nhưng giữa phố phường náo nhiệt đông vui
    đi trong mưa em chỉ lặng mỉm cười
    ta chỉ nói về ngày gặp gỡ
    anh mua cho em một bó cúc vàng
    những bông cúc vô tư những bông cúc đầu tiên
    nở xòe trong gió lạnh.

  • Tôi có người để nhớ đến tương tư

    Tác giả:

    […]

    Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
    Cho dài thêm nao nức ở trong tôi
    Cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
    Mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu

    Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
    Đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
    Tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
    Buồn ghê nhỉ. Ngón nào đang thở dốc?

    […]

  • Xuân vẫn tha hương

    Tác giả:

    […]

    Trọc phú ti toe bàn thế sự
    Ðĩ già tấp tểnh nói văn chương
    Ðã coi đồng bạc như non Thái
    Lại học đòi theo thói Mạnh Thường

    Lẳng lơ đi võng, đi tàn cả
    Gái chính chuyên kia đứng vệ đường
    Ðất đổi hoa màu, nhà đổi chủ
    Trâu quên mục tử, ngựa quên chuồng

    Thay đen đổi trắng bao canh bạc
    Vẽ nhọ, đeo râu mấy lớp tuồng
    Trói vo hồn lại ba đồng bạc
    Bán rẻ đời đi nửa đấu lương

    Chao ôi! Giả dối, ôi mai mỉa!
    Sống chật phồn hoa một lũ Mường
    Chị ơi, tất cả là vô nghĩa
    Chả nhiễu điều nào phủ giá gương

    […]

  • Mùa vông Phan Thiết cũ

    Tác giả:

    Hè rồi… Phan Thiết đỏ hoa vông, tôi ở xa xôi nhớ quá chừng! Nhớ chỗ mình sinh, mình được lớn, một thời thơ dại vượt con sông. Con sông đầy xác hoa vông rụng quấn quyện chân cầu không muốn trôi… Mà biết bao nhiêu người bỏ xứ, đi đâu? Có thể cuối chân trời! Phan Thiết của tôi và của bạn, sáng nay ai nói rất buồn hiu. Tôi ngồi với bạn bên hè phố, khuấy cốc cà phê tưởng thấy chiều! Chút khói chiều vương vương hoa vông. Phan Thiết khi không nhớ não nùng. Xe ngựa cọc cà đi cọc cạch, bạn buồn khuấy mãi muỗng coong coong… Đó, hồi Phan Thiết còn xe ngựa, con ngựa đôi khi hí giữa đường. Giờ, giữa đường đây, trời đất khách. Thuốc tàn mấy điếu khói vương vương…

    […]

  • Biên cương hành

    Tác giả:

    […]

    Em đâu quê nhà chong mắt đợi
    Hồn theo mây trắng ra biên cương
    Thôi em, yêu chi ta thêm tội
    Vô duyên xui rơi lược vỡ gương
    Ngày về không hẹn ngày hôn lễ
    Hoặc ngày ta mắt nhắm tay buông
    Thôi em chớ liều thân cô phụ
    Chiến trường nay lắm nỗi đoạn trường
    Nơi nơi lạnh trăm dòng sông Dịch
    Kinh Kha đời nay cả vạn muôn
    Há một mình ta xuôi biên tái
    “Nhất khứ bất phục phản” là thường !

    Thôi em, còn chi ta mà đợi
    Ngày về thân cạn máu khô xương
    Ngày về hôn lễ hay tang lễ
    Hề chi ! buổi chinh chiến tang thương
    Hề chi ! kiếp cây rừng đá núi
    Nghìn năm hồn quanh quẩn biên cương.