Thăm mả cũ bên đường
Chơi lâu nhớ quê về thăm nhà,
Đường xa, người vắng, bóng chiều tà,
Một dãy lau cao làn gió chạy,
Mấy cây thưa lá sắc vàng pha.
Ngoài xa trơ một đống đất đỏ,
Hang hốc đùn lên đám cỏ gà.
Người nằm dưới mả, ai ai đó?
Biết có quê đây hay vùng xa?
Hay là thuở trước kẻ cung đao?
Hám đạn liều tên quyết mũi đao.
Cửa nhà xa cách vợ con khuất,
Da ngựa gói bỏ lâu ngày cao,
Hay là thuở trước kẻ văn chương?
Chen hội công danh nhỡ lạc đường.
Tài cao phận thấp chí khí uất,
Giang hồ mê chơi, quên quê hương.
Hay là thuở trước khách hồng nhan?
Sắc sảo khôn ngoan trời đất ghen.
Phong trần xui gặp bước lưu lạc,
Đầu xanh theo một chuyến xuân tàn.
Hay là thuở trước khách phong lưu?
Vợ con đàn hạc đề huề theo.
Quan san xa lạ đường lối khó,
Ma thiêng nước độc phong sương nhiều.
Hay là thuở trước bậc tài danh?
Đôi đôi, lứa lứa cũng linh tinh
Giận duyên tủi phận hờn ân ái,
Đất khách nhờ chôn một khối tình!
Suối vàng sâu thẳm biết là ai?
Mả cũ không ai kẻ đoái hoài!
Trải bao ngày tháng trơ trơ đó,
Mưa dầu, nắng dãi, trăng mờ soi!
Ấy thực quê hương con người ta
Dặn bảo trên đường những khách qua:
Có tiếng khóc oe thời có thế
Trăm năm ai lại biết ai mà!
[…] Hoặc có lẽ bạn vẫn còn nhớ câu thơ này của Tản Đà hồi học phổ thông: “Tài cao phận thấp chí khí uất/Giang hồ mê chơi, quên quê hương”? Có bao giờ bạn cũng muốn mình có thể sử dụng nhịp và thanh điệu để diễn […]
ĐỌC THƠ TẢN ĐÀ
BÀI “THĂM MẢ CŨ BÊN ĐƯỜNG”
Thơ cũ hay là thơ mới đây
Tản Đà điệu nghệ có ai hay
Đoạn thơ kết lại bằng vần trắc
Thật quả đọc lên nghe sướng tai
Từ lâu vẫn biết danh Tản Đà
Giờ đọc chẳng ngờ quá thiết tha
Thơ ấy vương thơ thì cũng đúng
Đâu làng nhàng như kiểu người ta
Tài danh phận bạc cũng phôi pha
Thương tiếc làm sao tài Tản Đà
Lúc mất lại nằm trên giường rách
Nghĩ mà lòng dạ càng xót xa
Thi ca như núi Tản sông Đà
Cao vút trời cao ý mặn mà
Thi tứ nhấp nhô toàn uyển chuyển
Tài thơ như thế mới kiêu sa
Như núi Tàn Viên quả Tản Đà
Như sông Đà chảy tài bao la
Thơ làm đâu khác chi mây gió
Cả một trời thơ lẫn với ta
Nước Nam đã có một Tản Đà
Cũ mới lồng nhau thơ chuyển xa
Một thế kỷ rồi đâu có cũ
Thơ làm như vậy mới tinh hoa
Quả thật không ngoa danh Tản Đà
Làm thơ như giỡn cõi người ta
Ý thơ mãi đọng đời nhân thế
Góp mặt thi ca mãi nước ta
Một lần thi sĩ đã vào đời
Để lại cho người những áng thơ
Nó quả tự nhiên như gió núi
Mà luôn uyển chuyển chốn sông xa
Cho nên nói mả cũ bên đường
Nó cũng mơ hồ mả Đạm Tiên
Cảm kích Nguyễn Du còn đứng lại
Nhà thơ nay cũng nghĩ triền miên
Hai nhà thi sĩ đều ưa triết
Một khoảng tư duy giữa góc trời
Nhân thế tiếc thương người dưới mộ
Cầm bằng như chút lá thu rơi
Quả thật hồn thơ của Nguyễn Du
Nếu đem so sánh cùng Tản Đà
Cũng chín cũng mười càng khó nói
Mỗi người đều mỗi vẽ kiêu sa
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(10/01/16)