Em nói
Em nói: mưa chiều nay ấm
Ướt mèm, anh bỗng hết run
Em nói: phố chiều sao vắng
Người xe bỗng chốc trống trơn
[…]
Em nói: mưa chiều nay ấm
Ướt mèm, anh bỗng hết run
Em nói: phố chiều sao vắng
Người xe bỗng chốc trống trơn
[…]
Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa
[…]
Thời anh sống mỏi nhiều câu hỏi mệt
Đến thời tôi chín bỏ làm mười
Biên chế cõng mấy nhà thơ tầng trệt
Ăn nói cao hơn tầm thước con người
Thời tôi sống ruồi nhặng sành mâm cỗ
Họ hàng tôm vẫn lộn đít lên đầu
Chó ngoại hết thời ra kiếm ăn hè phố
Trẻ bụi đời lòng cạn mắt sâu
Thời tôi sống vô cảm điều trông thấy
Dọc đường quan mặt nạ mặt tiền
Những thầy tu hành đạo trên xe máy
Hẳn đường về cõi Lạc có gần thêm
[…]
Bóng những bông hoa bị ngắt
Nửa đêm về đậu trên cuống run run
[…]
[…]
Bầy chim di đói khát
Không tìm thấy gì ăn
Trên con tàu đắm
Trên phố phường gạch vụn
Năm tháng hoang liêu
Bạn bè lưu lạc
Xác kẻ giết người và người bị giết
Đều đã tan thành bùn đất.
Và tấm màn đóng xuống
Như không có gì xảy ra.
Khi anh chết các em về đây nhé
Vị chút tình lưu luyến với nhau xưa
Anh muốn thấy các em cùng nhỏ lệ
Tay cầm hoa xõa tóc đứng bên mồ.
[…]
Cái vết thương xoàng mà đi viện
Hàng còn chờ đó tiếng xe reo
Nằm ngửa nhớ trăng nằm nghiêng nhớ bến
Nôn nao ngồi dậy nhớ lưng đèo.
Thuở trước quê em ở Bắc
Vô Nam từ độ lên mười
Mây trắng ngày ngày xa tắp
Nhớ quê em buồn khôn nguôi
Mái tóc dừa xanh Thủ Đức
Ngọt ngào thay trái sầu riêng
Gió bãi phù sa Bến Lức
Nay thuần sữa mẹ linh thiêng
Em dẫu chỉ là con gái
Quê xinh soi bóng sông lành
Theo mẹ băng chừng quan tái
Bao giờ quên lũy tre xanh
[…]
[…]
cỏ êm ái
đôi khi tặng thêm nhành hoa dại
một tiếng dế gáy non
một chiếc lá vàng
nhờ trời
tính hay quên và thường đến muộn
ta có một chỗ ngồi
bình an
[…]
À ơi
Cha già như chiếc bình vôi
Vắng con tóc bạc da mồi ai thương
Trở trời trái gió tai ương
Con nhờ cái vạc kêu sương lo giùm
Lời ru làm vầng trăng căng sữa
Ai bắn vào ngực ta mũi tên
Mai không còn nghe nữa
Vạc thôi ăn đêm
Cò thôi dỗ ngủ
Rồi đây ta phải ru con
Bằng lời xứ lạ héo mòn đôi môi
Nước Việt ơi
Nước Việt như chiếc võng
Suốt canh dài ngồi thức hát ầu ơ.