Buổi sáng
[…]
Buổi sáng ở trại tạm cư
Nghe nói đánh nhau hai mươi năm nữa
Bom đạn và tiền
do đồng minh hai bên viện trợ
Phần chúng ta chỉ góp máu xương
[…]
[…]
Buổi sáng ở trại tạm cư
Nghe nói đánh nhau hai mươi năm nữa
Bom đạn và tiền
do đồng minh hai bên viện trợ
Phần chúng ta chỉ góp máu xương
[…]
[…]
Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi
Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời
Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.
[…]
[…]
Mấy mùa phượng vĩ xoè hoa
Mấy mùa cánh tím nhạt nhoà bằng lăng
Hai nhà, hai mảnh tình câm
Buồn như những buổi mưa dầm tháng Giêng.
Rất gần mà chẳng hợp duyên
Bản tình ca vẫn chung chiêng không lời
May còn mảnh gió mồ côi
Mang hương bồ kết cho người tương tư.
[…]
Con én cuối cùng đã về thành phố
(Rừng không còn gì để nở màu xanh)
Anh lên núi cao
mặt trời lửa đỏ
Nghe mùa xuân trong máy thu thanh.
Anh bôi mặt làm con gà đấu đá
Giữa mùa thiêng rừng trút lá khô bay
Anh cầm lưỡi lê
anh mang mặt nạ
Lòng hết nghe đau
mắt hết nghe cay
[…]
Một mai tôi sẽ qua đời
Dòng sông vẫn trắng khung trời vẫn xanh
Chim kêu mùa trổ bông cành
Ngày vui thiếu nữ long lanh môi cười
Quê nào xe nhịp đằm khơi
Nắm xương huyệt lạnh ai lời nhắn nhe
[…]
[…]
Làng thôn hủy có khe truông mái lợp
Ruộng nương hoang có đồi núi ngô xanh
Xương máu đổ cho đất màu cây rợp
Thù hận gieo cho nhung nhớ xây thành.
Ngàn sao tạ bình minh lên nượp nượp
Mùa xanh trôi xao xác dưới triều hồng
Cây và cối cõi với bờ ly hợp
Cũng chung dòng bên tuế nguyệt non sông.
[…]
Khi sống một mình tôi dễ dàng chịu đựng
Cái rét của một đêm
Cái nóng một chiều
Ăn một niêu cơm
Ngủ một gian lều
Đắp tấm chăn đơn
Nằm vừa phản mỏng
No đói hàng ngày liệu cơm gắp mắm
Nhịp sống bốn mùa ngày tháng như nhau
Tôi cũng chịu đựng được thôi khi những kẻ sang giàu
Khinh miệt nhìn tôi nghèo túng
Và trả giá thật là rẻ rúng
Mồ hôi tim óc của tôi
[…]
[…]
trăng treo tôi có một lần
hỏi tên tôi để không lầm lẫn tôi
cái khung trại đứng ven trời
cái tôi là một bóng người mỏng manh
trăng treo sáng đủ trăm cành
còn tôi con thú thu hình thảm thay
em hiền em cũng đâu hay
bạn tôi năm ngoái xuôi tay mấy người
[…]
[…]
gió đưa cái thưở trạng ngươn
kiệu tôi đi trước dễ chừng em sau
gió đưa chiếc lọng trên đầu
trao trâm em giắt trả sầu cho mây
gió đưa con nhạn lạc bầy
thu không vẳng lại tiếng chày tụng kinh
gió đưa lá rụng sân đình
buồn tôi vừa đủ riêng mình tự thiêu
gió đưa này gốc me keo
này bông bụp đỏ quê nghèo của tôi
gió đưa cát lở sông bồi
bỗng dưng yêu một tiếng cười cuối thôn
gió đưa bong bóng xà bông
mười năm hồ dễ quên lòng được sao?
gió đưa phượng nở trên cao
cái ve ở lại ôm sầu kêu vang
[…]
[…]
mưa rơi mù lấp quê nghèo
biển đông sóng dữ sầu đeo cánh buồm
cọng rau còn gửi lại vườn
thì xin nhịp đập tim buồn Việt Nam
giữ cho tôi phấn hương tràm
cái ao cá lội cái đầm hoa sen
giữ cho tôi tiếng chim hiền
hót bên đồng nội nghiêng nghiêng nắng vàng
[…]